Chương thị nghe vậy thì thở phào: “ Ca, huynh làm muội sợ quá, muội còn tưởng có chuyện gì ấy chứ, Tiêu Vân rất tin người đó trong việc xây nhà. “ Chương Nhược Cẩn như có điều suy nghĩ: “ À!” Lúc họ đang trò chuyện thì đoàn người đã đến cửa nhà, Chương Nhược Cẩn dắt xe ngựa vào nhà, Liễu Tiêu Minh đắt chú bò về chuồng, còn Liễu Tiêu Vân dẫn hai cháu trai đi xem phòng của mình.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc hỏi: “ Cô cô, chúng cháu ở hai phòng khác nhau ạ? ”
Nàng cười giải thích: “ Hai cháu đã đi học nên trưởng thành rồi, mỗi đứa sẽ ở một phòng. “
Sau đó nàng lại dẫn hai đứa trẻ đến tham quan thư phòng.
“ Môi người sẽ có một bàn đọc sách riêng của mình. “
‘‘Bàn học và bút mực giấy nghiên đều được mua mới cả đấy. “
‘‘Thừa Nam, Thừa Bắc, sáng nay cô cô đã bắt được gà rừng và thỏ hoang khi đang chạy bộ, trưa nay chúng ta sẽ ăn gà viên xào và thịt thỏ kho được không? ”
“ Được ạ, cô cô xào gà viên là thơm nhất. “
Liễu Tiêu Vân và tẩu tử cùng xuống bếp chuẩn bị nấu cơm, Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Minh đi ngắm nghía từng gian phòng mới, Chương Nhược Cẩn trông có vẻ không được tập trung cho lắm. . . .
Nhà Liễu Bỉnh Đức, nhi tử vừa về, Tào thị đã làm một bàn thức ăn thịnh soạn cùng với một vài món ăn yêu thích của nhi tử nhà mình. Liễu Văn Xương đã mua mấy gói điểm tâm ngọt ở huyện thành: “ Mẹ, điểm tâm ngọt cửa cửa tiệm này rất ngon, con đã mang về đây cho mẹ nếm thử. “
Tào thị tràn đầy vui vẻ, trước kia khi nhi tử làm tiên sinh dạy học, hắn ta đều mang những món điểm tâm ngọt cho mình mỗi khi về nhà, nhi tử hiếu thảo khiến nàng ta rất vui. Liễu Văn Uyển hỏi ca ca: “ Ca ca, căn nhà mà huynh mua ở huyện thành thế nào? ”
Hắn ta cười đáp: “ Cũng được, coi như chúng ta đã có nhà trên huyện thành rồi, khi nào muội và mẹ rảnh thì hãy đến đó ở chơi vài ngày. “ Liễu Bỉnh Đức nói: “ Đợi khi thu hoạch khoai tây xong, gia đình chúng ta có thể lên huyện thành ở mấy ngày. “
Liễu Văn Xương tò mò: “ Nhà ta trồng khoai tây từ bao giờ? ” Hắn ta chỉ nghe đồng môn nước ngoài nhắc đến khoai tây chứ chưa từng thấy hình dáng nó ra sau cả. Liễu Văn Uyển cười nói: “ Tiêu Vân mua khoai tây ở huyện thành nên mọi người cũng trồng theo nàng ấy, đợi khoảng tháng mười hai là đã thu hoạch được rồi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-253.html.]
…Xế chiều, Chương Nhược Cẩn đánh xe ngựa chở Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc quay về huyện thành. Liễu Tiêu Minh, Chương thị và Liễu Tiêu Vân tiễn họ đến cửa thôn.
Chương thị nói với ca ca: “ Ca ca, huynh ở lại nhà một đêm, sáng ngày mai hẵng khởi hành không được sao? ”
“ Thừa Nam và Thừa Bắc chỉ nghỉ hưu mộc một ngày, đợi hưu mộc sau sẽ quay về thăm mọi người. “ Chương Nhược Cần thấy muội muội hơi gây gò bèn nói: “ Chuyện khai hoang hãy làm từ từ, đừng khiến bản thân cực nhọc quá độ. “ Ngày nào cũng phải khai khẩn đất hoang cực khổ, Chương Nhược Cần rất muốn bảo muội muội quay về huyện thành với mình những hắn ta chẳng tài nào nói ra được. Liễu Tiêu Minh sờ đầu hai tiểu nhỉ tử của mình: “ Thằng nhóc thối, quay về phải nghe lời cữu cữu, mấy hôm nữa ta sẽ tên thăm các con. “
Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Thừa Nam và Thừa Bắc phải chăm chỉ học hành, cố gắng học y thuật, cô cô sẽ mua thức ăn ngon cho các cháu. “
Hai thằng nhóc ngồi lên xe ngựa, nghe vậy vội dặn dò: “ Cô cô mua nhiều nhiều nhé. “
Liễu Tiêu Minh trừng hai nhi tử: “ Lúc nào hai con cũng chỉ nhớ ăn với ăn thôi. “
Liễu Văn Xương cũng quay về huyện thành, hắn ta để ý đến bức tường cao trên ngọn đồi nhỏ thì cảm thấy quái tại, không nhịn được nhìn tâu hơn. Liễu Binh Đức lập tức giải thích với nhi tử: “ Tiêu Vân muốn khai khẩn ngọn đồi nhỏ nên đã cất nhà trên đó. “ Hắn ta nghe vậy thì kinh ngạc: “ Cả đống ruộng đất bỏ hoang không khai khẩn mà lại đi khai hoang ngọn đồi đó, Tiêu Vân nghĩ gì thế? ”
‘‘Ai biết được. “ Liễu Bỉnh Đức lắc đầu dặn dò: “ Nhi tử, con mới đến thư viện ở huyện thành, lỡ gặp chuyện gì phải đến thỉnh giáo Cổ sư gia nghe chưa? ”
“ Con biết. “ Liễu Văn Xương đồng ý. Hai cha con trò chuyện vài câu, Liễu Văn Xương lên xe ngựa, Chương Nhược Cẩn đánh xe chở mọi người quay về huyện thành.
Liễu Bỉnh Đức và Liễu Tiêu Minh tiếp tục cất nhà giúp thôn dân. Chương thị nhìn đám người ca ca dần đi xa thì hơi luyến tiếc. Liễu Tiêu Vân khoát tay tẩu tử, khẽ nói với tẩu ấy: “ Tẩu tử, Thừa Nam và Thừa Bắc lên huyện thành đi học, vậy tẩu mở cửa hàng trên đó thế nào? ”
Chương thị thở dài: “ Ta không biết gì hết, mở cửa hàng được ư? ” Nói thật, tẩu ấy rất muốn ở bên cạnh săn sóc cho hai nhi tử nên ý tưởng mở cửa hàng tại huyện thành là tốt nhất.
Liễu Tiêu Vân nghe vậy thì cười đáp: “ Để muội suy nghĩ xem nên mở cửa hàng gì là thích hợp nhất. “
. . .