Chương thị cũng rất vui, ôm cánh tay Liễu Tiêu Vân: “ Đừng lo lắng, cứ để bọn họ nói chuyện đi. Đi thôi, chúng ta đi về trước. “ Trước khi trở vềm, ngẫm nghĩ một lúc, Liễu Tiêu Vân kêu tên một tiếng: “ Ca ca, muội và tấu tử về trước đây. “ Liễu Tiêu Minh đáp lại: “ Hai người về trước đi. “
Lạc Mặc Hàn khẽ cong môi cười.
Liễu Tiêu Vân và tẩu tử rời đi, quay về lều trại để nghỉ ngơi. Đợi một lát sau, Liễu Tiêu Vân nghe thấy tuiếng nói chuyện của ca ca và tẩu tử, nàng biết ca ca đã về. Nàng bước ra khỏi lều, thấy ca ca và tẩu tử đang đứng ngoài lều, chào hỏi: “ Ca ca, huynh về rồi à. “
Liễu Tiêu Minh phất tay về phía nàng: “ Muội đi nghỉ sớm đi. “
Thấy tâm trạng ca ca rất tốt, Liễu Tiêu Vân cũng không hỏi thêm nữa, nàng quay lại lều của mình.
Nằm trong lều bồn chồn mãi không ngủ được, đột nhiên Liễu Tiêu Vân nhớ đến những bản bí tịch võ công mà Lạc Mặc Hàn đưa cho mình, nàng bước vào không gian.
Trong thư phòng, Liễu Tiêu Vân nhìn những thứ gọi là bí tịch võ công này, nàng lật xem qua thử, thứ mà nàng quan tâm nhất trong này chính là khinh công.
Mỗi lần nhìn thấy Lạc Mặc Hàn thi triển khinh công, chỉ cần nhún nhẹ mũi chân là đã bay vụt đi, trong lòng nàng vô cùng hâm mộ, đó mới thật sự là bay trên không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-249.html.]
Muốn học khinh công trước hết phải tu luyện nội lực, nàng tìm được một quyển sách nhỏ về tu luyện nội lực, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu luyện nội công theo nội công tâm pháp ghi trên đó.
Bản thân nàng đã có nền tảng võ học, có năng lực lĩnh ngộ xuất sắc với việc học võ, chỉ tu luyện một lát, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, quả nhiên nàng đã tìm được chút cảm giác. . . .
Năm ngày sau, nhà của mười lăm hộ trước làm xong thì nhà của mười lăm hộ khác cũng bắt đầu đổ móng, các thôn dân bàn bạc một lúc, thống nhất cùng nhau đốt pháo ăn mừng. Tiếng pháo nổ vang lên, hơn hai trăm thôn dân cùng chen nhau đứng trước những ngỗi nhà gạch to lớn, đồng thanh reo hò: “ Chúng ta có nhà mới! Chúng ta có nhà mới!”
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn dẫn một vài thanh niên lên núi đào hai cây liễu lớn lên, trồng chúng ở lối vào Tân Liễu thôn, hơn nữa còn mua hai dải lụa đỏ chia ra buộc lên thân hai cây liễu. Hai cây liễu lớn tỏa cành lá sum suê, trên thân cây được buộc dải lụa đỏ, trông rất có không khí ăn mừng.
Cả thôn ai cũng rạng ngời vui vẻ, mặt mày hớn hở, nghĩ lại thì suốt quãng đường chạy nạn không dễ dàng chút nào, bây giờ nhìn những căn nhà gạch xây san sát nhau, cuối cùng các thôn dân cũng có nhà mới. Kể từ ngày rời khỏi Liễu gia thôn, hơn hai trăm người bọn họ đã trèo đèo lội suối khắp núi non hiểm trở, có khi ngủ lại ven đường, có khi ở nhờ trong một thôn nhỏ, có khi ở lại dưới chân núi, có khi qua đêm ở sâu trong núi, có khi lại ngủ trong hang, có khi nghỉ lại sơn cốc, có khi ở nghỉ chân bên bờ sông. . .
Từ Huy Ninh phủ đến Lâm An phủ rồi đến Hồ huyện, rồi đến Tân Liễu thôn bây giờ, trải qua trắc trở, gian khổ và muôn vàn khó khăn, cuối cùng những ngỗi nhà mới của mười lăm hộ cũng đã được xây xong, nhà nào cũng được xây bằng gạch xanh. Mười lăm hộ đã xây nhà nóng lòng dọn vào nhà mới, cuối cùng cũng có nhà mới, mua đồ dùng sinh hoạt xong là có thể dọn vào ở.
Thôn mới, nhà mới và bầu không khí mới, tiếp theo, các thôn dân bắt đầu mua sắm thật nhiều, mỗi hộ liệt kê danh sách cùng nhau đến Hưng Đức trấn nồi niêu xoong chảo và đồ nội thất mới. . . Hầu hết các hộ đều mua chăn đệm mới trong hiệu vải ở Hưng Đức trấn. Vì phải chạy nạn suốt cả quãng đường đến đây nên chăn đệm cũ đã sớm rách nát tả tơi, có cái thì mục nát đến mức không thành hình, có cái thì cứng như gạch đá, có cái bị cuộn lại như quả bóng, cũng có cái có mùi rất kinh khủng, không thể nào sử dụng lại được nữa, vì vậy hầu hết mọi người đều sẽ vứt chúng đi.
Chẳng qua, những người lớn tuổi vẫn không muốn vứt bỏ những chiếc chăn cũ này, đặc biệt là những lão thái thái vẫn nhặt những chiếc chăn cũ, ôm chặt không chịu buông tay, run rẩy nói đừng lãng phí, chỉ cần tháo ra giặt rồi may vá lại vẫn có thể sử dụng thêm vài năm nữa. Mọi người có thể hiểu suy nghĩ của những lão thái thái này, chỉ đành làm theo ý họ, đứng nhìn các lão thái thái ôm chăn đệm cũ về nhà.