“ Đúng rồi, chưa xây nhà mà đã bắt đầu xây tường rào rồi. “ Liễu Tiêu Minh thấy muội muội đã trở lại, nhỏ giọng hỏi nàng: “ Sao muội còn đi chạy bộ vậy, không biết hôm nay thợ xây sẽ đến xây nhà sao? Đã bắt đầu xây dựng rồi đúng không? ” Liễu Tiêu Vân nói: “ Vâng, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. “
Chương thị thúc giục: “ Mau ăn cơm đi, bây giờ hai bên đều đang xây nhà, lát nữa còn phải lo cho hai bên nữa. “
Liễu Tiêu Vân vội vàng nói: “ Thợ xây nhà bên muội không cần lo chuyện ăn ở đâu, đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi. “
Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội, nửa đùa nửa thật nói: “ Muội sắp xếp từ lúc nào vậy? Sao huynh cứ cảm thấy muội như có phép thần thông quảng đại vậy. “
Mặt trời tặn phía tây, một ngày trôi qua rất nhanh. Trong lúc các thôn dân đang xây nhà, tất cả đều rất tò mò nhìn sang, gần một trăm thợ thợ xây mà Liễu Tiêu Vân mời về vẫn chưa đặt nền móng, cả ngày đều xây tường rào. Từng xe gạch được chuyển đến liên tục, cái ao và khu đất hoang rộng lớn trước ngọn đồi đều được tường cao bao bọc.
Thật ra, nếu ai có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra được, đây làm gì giống xây nhà, rõ ràng là xây trang viên, rất giống những trang viên riêng của những nhà quyền quý.
Không phải sao, diện tích bức tường bao quanh còn lớn hơn diện tích nhà của tất cả thôn dân cộng lại. Bởi vì tường rào được xây dựng quá cao, các thôn dân không thể nhìn thấy bên trong như thế nào từ bên ngoài. Nghe các thôn dân bàn tán, Liễu Tiêu Minh cũng không biết muội muội muốn làm gì, chỉ biết muội ấy muốn xây một căn nhà lớn.
Sau bữa tối, Liễu Bỉnh Đức cố ý đến thăm hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Vân nha đầu, cháu định xây nhà kiểu nào vậy? ” Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Lý chính đại bá, hôm đó lúc Cổ sư gia đến đo đạc nền đất không phải bá cũng ở đó sao, cháu chỉ muốn xây một căn nhà lớn hơn một chút thôi. “
Liễu Bỉnh Đức hơi khó hiểu: “ Cháu muốn khai hoang hết đất hoang trong tường rào sao? ” Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Cũng gần như vậy, còn cả ngọn đồi nhỏ kia nữa, sau này cháu cũng sẽ khai hoang nó. “
Các thôn dân nghe vậy chỉ tặc lưỡi, khai hoang cả một ngọn đồi nhỏ, Vân nha đầu nghĩ gì vậy chứ. Liễu Bỉnh Đức lắc đầu rời đi, trong lòng cũng rất khó hiểu, Vân nha đầu lấy đâu ra nhiều bạc như vậy chứ.
Tối nay Liễu Tiêu Minh không trực đêm, huynh ấy nói với muội muội: “ Muội muội, chúng ta vào trong tường rào xem đi. “ Chương thị đứng bên cạnh cũng nói: “ Tiêu Vân, ca ca muội lo lắng lắm, chàng ấy đã lo lắng cả ngày rồi, muội cứ dẫn chàng ấy vào xem đi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-248.html.]
“ Được, chúng ta đi xem thử. “ Liễu Tiêu Vân đáp lại. Bầu trời đêm hoa lệ, vầng trăng tròn vành vạnh treo cao, ánh trăng màu bạc chiếu xuống, sương mờ quanh vầng trăng mơ hồ, giống như một tấm màn sa mỏng nhẹ nhàng uyển chuyển bao phủ mặt đất.
Bức tường cao để lại một cánh cửa cho xe ngựa vào, Liễu Tiêu Vân, ca ca và tẩu tử đi vào cửa.
Lạc Mặc Hàn dẫn Lận Anh và Quý Toản đi xem xét xung quanh. Ban ngày bận rộn huấn luyện, đến tối hắn mới đến xem mọi việc tiến triển thế nào. Xa xa, một trăm thợ xây đã dựng hơn mười cái lều trại, trong quá trình xây nhà, tạm thời bọn họ sẽ ở trong lều trại, cạnh lều có mấy cái nồi và bếp, các thợ xây đang tự nấu ăn. Chương thị nhanh chóng nhận ra ba người Lạc Mặc Hàn, tấu ấy nhẹ nhàng kéo góc áo của Liễu Tiêu Vân. Nhìn thấy Liễu Tiêu Vân và ca ca, tẩu tử của nàng đang đến gần, Lạc Mặc Hàn cho Lận Anh và Quý Toản lui xuống. Liễu Tiêu Vân giới thiệu với ca ca: “ Ca ca, đây là Mặc Hàn, hắn là người đã giúp muội tìm thợ xây nhà và phường gạch ngói. “
Sau đó, nàng lại nói với Lạc Mặc Hàn: “ Ca ca và tẩu tử ta đến xem thử. “
Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Ngày mai là có thể đặt móng. “
Liễu Tiêu Minh nói với Lạc Mặc Hàn: “ Vừa đi vừa nói đi. “
Lạc Mặc Hàn khẽ cười: “ Được. “ Liễu Tiêu Minh và Lạc Mặc Hàn đi sang một bên. Lận Anh và Quý Toản định đi theo theo thói quen, Lạc Mặc Hàn nhìn lướt qua, cả hai lặng lẽ tui ra.
Liễu Tiêu Vân không biết ca ca nàng muốn hỏi Lạc Mặc Hàn chuyện gì.
Chương thị hạ giọng nói với nàng: “ Ca ca muội chỉ muốn hỏi một chút về việc xây nhà thôi, hắn cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi. “
Liễu Tiêu Vân hiểu hàm ý của tẩu tử: “ Vâng, muội hiểu. “
Liễu Tiêu Minh và Lạc Mặc Hàn đứng đó trò chuyện một lúc, thỉnh thoảng còn bật cười. Liễu Tiêu Vân khẽ nhíu mày, hai người này đang nói vì vậy, sao lại trò chuyện vui vẻ như vậy.