Lạc Mặc Hàn không khỏi lắc đầu cười, lúc này tâm trí Liễu Tiêu Vân đã hoàn toàn không giống một người đã ba mươi tuổi chút nào mà hợp với độ tuổi bây giờ của nàng hơn, là một tiểu cô nương mười lăm tuổi tươi sáng và hoạt bát. Xem ra bất kỳ người học võ nào xuyên đến cổ đại đều muốn học bí tịch võ công cả. Nàng huýt sáo một khúc nhạc rất du dương, khóe miệng Lạc Mặc Hàn hơi cong lên. Ừm, đó là một bài hát mà hắn rất quen thuộc: “ Yesterday once more” . Ca khúc quen thuộc đó, giai điệu quen thuộc ấy, hắn bắt đầu khẽ ngân nga. Liễu Tiêu Vân nhướng mày, tiếp tục huýt sáo, từ từ đi về phía trước.
Hắn cũng khẽ cười đi theo, tiếp tục ngâm nga giai điệu quen thuộc cùng theo tiếng huýt sáo du dương.
Cả hai cùng hòa âm một bản nhạc, hai người chăm chú nhìn nhau, trong một thoáng mơ màng, cả hai tự hỏi liệu có thể xuyên về lại không. Khúc nhạc kết thúc, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân nhìn nhau không nói nên lời, cả hai đều biết, ai cũng không quay về được nữa.
Liễu Tiêu Vân khẽ thở dài: “ Không nghĩ nữa, dù sao cũng không về được. “
Trong mắt Lạc Mặc Hàn hiện lên ý cười, hắn nói lại chuyện xây nhà: “ Tiêu Vân, ngày mai chúng ta bắt đầu xây nhà đi. “
Liễu Tiêu Vân chợt nghĩ, sao người này lại cố chấp chuyện xây nhà như vậy chứ!
Nàng suy nghĩ một chút, thời tiết càng ngày càng lạnh, xây nhà sớm một chút cũng tốt, vì vậy nàng nói: “ Được, ngày mai bắt đầu xây nhà. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-246.html.]
Cả hai đã lên đến đỉnh núi từ lúc nào không hay, Liễu Tiêu Vân bảo Lạc Mặc Hàn dừng lại, cô ấy vui vẻ chạy xuống núi.
Lạc Mặc Hàn đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay quay về vương phủ nhất định sẽ tìm hết bí tịch võ công trong thư phòng cho nàng. Hắn có thể tưởng lượng được Liễu Tiêu Vân sẽ vui thế nào khi nhận được những bí tịch võ công đó. Trước khi trở về Tân Liễu thôn, Liễu Tiêu Vân vào không gian trước một lúc, tắm rửa nhanh, thay quần áo sạch sẽ rồi đem theo hai con gà rừng ra khỏi không gian. …
Ăn sáng xong, các thôn dân thu dọn nồi và bếp rồi đều tự tản ra, bắt đầu vội vàng làm việc. Liễu Tiêu Vân vẫn nói với ca ca và tẩu tử: “ Ca ca, tẩu tử, thời tiết càng ngày càng lạnh, muội chuẩn bị ngày mai sẽ khởi công xây nhà. “ Phu thê Liễu Tiêu Minh nghe tin này xong, ngây ngẩn cả người.
Hôm đó lúc Cổ sư gia đến đo đạc nền đất, Liễu Tiêu Minh cũng đi theo giúp đỡ, huynh ấy biết muội muội mình muốn xây một ngỗi nhà lớn ở gần ngọn đồi nhỏ bên kia. Liễu Tiêu Minh hỏi: “ Muội muội, muốn xây nhà cần gạch ngói và cả thợ xây nữa, muội đã tìm được chưa? ” Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Vâng, muội đã tìm được cả rồi. “
Tìm được cả rồi sao? Phu thê Liễu Tiêu Minh nhìn nhau, thật sự không tin tưởng lắm. Liễu Tiêu Minh lại hỏi tiếp: “ Muội tìm ở đâu? ” Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “ Lúc trước khi muội đến tửu lâu trên huyện thành bán gà rừng và mấy công thức nấu ăn, thu được một ngàn lượng bạc. Ông chủ của tửu lâu biết muội chuẩn bị xây nhà thì giúp đỡ liên hệ với thợ xây nhà và cả phường gạch ngói tốt. “
Nói rồi, nàng lấy mười tấm ngân phiếu một trăm lượng ra. Liễu Tiêu Minh kinh ngạc hỏi: “ Mấy công thức nấu ăn mà kiếm được một ngàn lượng bạc? Muội muội à, muội thật lợi hại!” Liễu Tiêu Vân gật đầu thừa nhận, nàng muốn ca ca và tẩu tử biết, trong tay nàng có tiền trong tay hoàn toàn có thể xây được một ngỗi nhà lớn.
Chương thị lập tức nghĩ đến người đã tiễn tẩu ấy và tiểu cô về kia, đoán có lẽ là hắn giúp đỡ, tẩu ấy cười nói: “ Tiêu Vân, muội cất số ngân phiếu này đi, đúng lúc có thể dùng để xây nhà. “ Liễu Tiêu Minh cũng đồng ý: “ Được, ngày mai bắt đầu xây nhà, huynh sẽ giúp muội trông coi. “ Thấy ca ca và tẩu tử đồng ý, Liễu Tiêu Vân rất vui, cuối cùng nàng cũng có thể xây nhà.
Trời quang mây tạnh, thợ xây từ những thôn khác đến xây nhà cho các thôn dân như thường lệ, bốn năm ngày nữa, nhà của mười lăm hộ đang xây sẽ được làm xong. Các thôn dân vẫn phân công làm việc như cũ, nam nhân xây nhà, nữ nhân và trẻ em lùa bò cày đất khai hoang. Trải qua hơn mười ngày liên tục khai khẩn đất hoang, mọi người đều đã thuần thục các kỹ năng, không còn luống cuống tay chân như lúc đầu. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử cũng đang lùa bò cày đất. Liễu Tiêu Vân dắt con bò già cày ruộng, còn Chương thị nhặt cỏ dại, đá cuội và rễ cỏ các loại.