Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:52:20
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn nhìn chăm chăm nàng, sắc mặt rất nghiêm lúc: “ Thật ra, ngươi hoàn toàn có thể nói giải thích cho ca ca và tấu tử của ngươi về thân phận của ta. Nhưng mà ngươi nói ta mở tửu lâu cũng không sai, Tụ Trân lâu quả thật là tài sản của An Vương phủ. “

Liễu Tiêu Vân nói tiếp: “ Về chuyện xây nhà, ta định sẽ tự tìm thợ xây nhà, miễn cho sau này ca ca và tấu tử tại hỏi chuyện của ngươi. “ Lạc Mặc Hàn cười hỏi: “ Tiêu Vân, ca ca và tẩu tử ngươi biết thân phận của ta thì thế nào chứ? ”

Liễu Tiêu Vân lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần sáng lên: “ Thôi đi, thân phận của ngươi quá phiền toái. “

Lạc Mặc Hàn cố nén cười, nhìn chằm chằm vào Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, ngươi không thể đổi ý được, lúc ấy chúng ta đã thỏa thuận rồi, ngươi giúp ta huấn luyện phủ binh, ta giúp ngươi xây nhà. “

Liễu Tiêu Vân hơi giật mình sửng sốt một chút, nói: “ Ta không đổi ý, ta vẫn sẽ giúp ngươi huấn luyện phủ binh, chỉ là ta muốn tự xây nhà mà thôi. “

Lạc Mặc Hàn lập tức nói: “ Nếu ngươi không đổi ý thì cứ theo thỏa thuận đi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ giúp ngươi xây nhà. “

Liễu Tiêu Vân bật cười: “ Sao ngươi lại cứ cố chấp chuyện xây nhà như vậy, ngươi biết ý ta không phải là vậy mà. “

Lạc Mặc Hàn thẳng thắn nói: “ Ngươi không muốn ca ca và tẩu tử ngươi biết thân phận của ta, ta có thể tôn trọng ý kiến của ngươi, yên tâm, ta sẽ không để thân phận của ta gây phiền toái cho các ngươi đâu. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-245.html.]

Hai người đang nói chuyện thì Lận Anh và Quý Toản đã trở về, đi tới khom người hành lễ: “ Vương gia!”

Lạc Mặc Hàn trầm giọng hỏi: “ Tất cả về rồi sao? ” Lận Anh đáp: “ Vâng!” Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân cùng nhau ra khỏi khe núi. Toàn bộ phủ binh, cứ một nhóm năm người khiêng một khúc gỗ lớn, vừa đi vừa run rẩy chân tay. Khúc gỗ được ngâm trong nước nặng gấp đôi bình thường, năm người khiêng đã rất khó khăn, chưa kể việc phối hợp, giữ thẳng bằng trên đường đi còn vất vả hơn nhiều so với việc cõng bao cát ba mươi ký leo núi.

Sau khi xuống núi, toàn thân tất cả phủ binh đều đã ướt đẫm, bọn họ cắn chặt răng thả khúc gỗ đang khiêng gần một canh giờ xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất, lau mồ hôi trên trán, há miệng thở hổn hển, mệt đến mức một câu cũng không muốn nói. Sau khi nghỉ ngơi một khắc, Liễu Tiêu Vân cho năm trăm phủ binh chuẩn bị tập hít đất chống đẩy, nhảy cóc và đứng tấn. Đợt huấn luyện trước đã có kết quả ban đầu, nghe thấy mệnh lệnh của Liễu Tiêu Vân, năm trăm phủ binh lập tức từ đứng dậy, thực hiện những động tác chống đẩy, nhảy cóc và đứng tấn theo Liễu Tiêu Vân. Lạc Mặc Hàn khẽ gật đầu.

Đến lúc tập gập bụng, Liễu Tiêu Vân bảo Lận Anh và Quý Toản khiêng một khúc gỗ tới. Tất cả phủ binh ngơ ngác không hiểu gì, Lạc Mặc Hàn lại lập tức hiểu ra, hắn tháo kiếm đeo trên người xuống, buộc gọn trường bào lại: “ Lận Anh, Quý Toản, tháo kiếm xuống cùng huấn luyện đi. “

‘‘Vâng! Vương gia!” Lận Anh và Quý Toản tháo kiếm xuống, cũng buộc gọn trường bào lại. Vì thế, bốn người Liễu Tiêu Vân, Lạc Mặc Hàn, Lận Anh và Quý Toản cùng đỡ một khúc gỗ gập bụng. Năm trăm phủ binh kia nào dám do dự chút nào, họ vẫn chia thành nhóm năm người, mỗi nhóm đều tự đỡ một khúc gỗ, bắt đầu động tác gập người.

Sau khi buổi huấn luyện thể lực kết thúc, năm trăm phủ binh đặt những khúc gỗ nằm ngang trên người, nằm lăn trên mặt đất, không muốn động đậy nữa. Hai canh giờ huấn luyện đã xong, Liễu Tiêu Vân đứng dậy chuẩn quay về. Lạc Mặc Hàn lệnh cho Lận Anh và Quý Toản dẫn phủ binh đi huấn luyện như thường lệ, còn hắn tiễn Liễu Tiêu Vân về. Trên đường trở về, Liễu Tiêu Vân trêu ghẹo: “ Mặc Hàn, nói thật đi, lúc gập bụng ngươi có lén dùng võ công không? ”

Lạc Mặc Hàn cười: “ Không có, huấn luyện với ngươi, ta nào dám. “ Liễu Tiêu Vân thở dài: “ Nói thật, khinh công của ngươi thật sự rất thâm sâu khó dò, ta thật sự rất bội phục. “ Khóe miệng Lạc Mặc Hàn cong lên: “ Thật à? ”

Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Ừ, đúng vậy, có thời gian thì mong ngươi chỉ bảo ta một chút. “ Lạc Mặc Hàn khẽ cười: “ Ngươi có thể học bất cứ lúc nào, trong lều trại của ta có một quyển sách nhỏ luyện khinh công, ngươi có thể lấy xem. “ Hai mắt Liễu Tiêu Vân sáng lên, nàng bước tới túm lấy cánh tay Lạc Mặc Hàn, kích động nói: “ Thật sao? Vậy thì tốt quá, sao ngươi không nói sớm, có phải còn có bí tịch võ công gì không? ”

Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Trong thư phòng của ta còn có mấy quyển bí tịch võ công, ta mang hết đến cho ngươi, thế nào? ” Liễu Tiêu Vân vui đến mức nhảy cẫng lên, hái một cành cây giơ lên giơ xuống, thậm chí còn hứng khởi lên huýt sáo.

Loading...