Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một lúc, nói với lý chính: “ Không cần mua đâu, cháu đã mua rất nhiều khoai tây, bá xem nhà ai muốn trồng thì cháu có thể chia ra một ít, đợi đến lúc thu hoạch rồi lấy bao nhiêu trả lại cháu bấy nhiêu là được. “ Liễu Binh Đức nghe vậy vô cùng mừng rỡ, hắn ta nói với Liễu Tiêu Vân: “ Vân nha đầu, để ta bàn bạc với mọi người một chút, nếu nhà ai muốn gieo trồng khoai tây thì đến chỗ cháu mượn, mượn bao nhiêu thì cháu cứ ghi sổ tại. “ Liễu Tiêu Vân sảng khoái đồng ý: “ Được, lý chính đại bá, bá cứ bàn bạc với mọi người . “
Liễu Bỉnh Đức triệu tập các thôn dân lại, nói chuyện trồng khoai tây.
Các thôn dân bàn tán xôn xao.
“ Vân nha đầu lấy khoai tây ở đâu vậy? ”
“ Nghe nói là mua được từ một cửa hàng ở huyện thành. “
‘‘Chưa từng có ai trồng khoai tây cả, cũng không biết thế nào. “
‘‘Cứ thử đi, không trồng thì sao biết được. “
“ Khoai tây đó có thể ăn như cơm sao? ”
“ Nhà Tiêu Minh đã ăn thử khoai tây rồi, nghe Tiêu Minh nói những củ khoai tây này rất ngon. “
‘‘Vân nha đầu nói nếu bây giờ gieo trồng thì tháng mười hai là có thể thu hoạch, đúng lúc bổ sung lương thực cho mùa đông. “ . . .
Sau khi các thôn dân bàn bạc xong, nhà nào cũng muốn thử trồng khoai tây. Liễu Tiêu Vân ghi lại số lượng khoai tây mỗi nhà mượn để sau khi thu hoạch họ sẽ trả lại. Các thôn dân học cách cắt khoai tây thành từng miếng, bôi tro gỗ rồi đào hố trồng. “ Mấy củ khoai tây này cắt ra rồi có trồng được không? Nếu chúng không nảy mầm thì sao? ”
‘‘Cũng không rõ nữa, nhà Tiêu Minh trồng như vậy đấy. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-243.html.]
“ Nói nhiều làm gì, có mọc mầm hay không thì không phải mấy ngày nữa sẽ biết sao. “
‘‘Lạ quá, cây trồng mà cũng có thể trồng như vậy được. “
‘‘Ta làm ruộng cả đời rồi, chưa từng nhìn thấy loại cây nào trồng như vậy. “
“ Đúng vậy, không biết thứ này có thể trồng được hay không. “
‘‘Nếu trồng không được thì vừa thốn thời gian vừa tốn công sức. “ Liễu Bỉnh Đức nghe không nổi nữa, lớn tiếng nói: “ Việc trồng khoai tây này là tự nguyện, ai muốn trồng thì trồng, không muốn trồng ta cũng không ép. “
Các thôn dân nghe vậy, không xôn xao nữa. Liễu Tiêu Vân cũng nghe thấy những lời bàn tán của các thôn dân, nàng thầm thở dài trong lòng, phải cần một quá trình thì mọi người mới có thể đón nhận những điều mới được. Bận rộn cả buổi chiều, dù ít hay nhiều thì nhà nào cũng trồng được khoai tây. Thấy Liễu Tiêu Minh quá bận rộn, các thôn dân gieo trồng xong ruộng nhà mình rồi đến giúp huynh ấy trồng khoai tây. Nhà Liễu Tiêu Minh trồng nhiều khoai tây nhất, cả một mẫu đất.
Đến tối, các thôn dân không còn việc gì làm nữa, đều đi nghỉ sớm. Vài đống lửa được đốt lên, đêm nay đến lượt Liễu Tiêu Minh và Hạ Thiết Sinh trực đêm. Chương thị kéo Liễu Tiêu Vân vào trong lều, thần bí hỏi: “ Tiêu Vân, người đưa chúng ta trở về là người của tửu lâu nào vậy? Hình như có gì đó không đúng lắm! Còn nữa, muội cũng biết mà, có một số việc không thể gạt người nhà được, ca ca muội nóng tính, có chuyện gì thì muội cứ nói với ta. “ Những người đó đưa họ đến gần Tân Liễu thôn rồi quay về, Chương thị cứ cảm thấy trong chuyện này dường như có gì đó. Liễu Tiêu Vân đã mười lăm tuổi, cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, lúc ở Liễu gia thôn, muội ấy còn từng bị Thẩm Bằng từ hôn… Tẩu ấy hy vọng Liễu Tiêu Vân có thể tìm được một người tốt, công công bà bà hiểu lý lẽ mọi chuyện trong nhà đều hòa thuận, có một người thật lòng đối xử tốt với muội ấy.
Liễu Tiêu Vân hiểu ý tứ của tẩu tử, nàng cười nói: “ Tẩu tử, không có gì đâu, trong lòng muội hiểu mà. “
Liễu Tiêu Vân thật sự không nghĩ đến chuyện xuất giá, bây giờ nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nghĩ tới chuyện hôn sự còn hơi sớm, còn về chuyện nguyên chủ bị Thẩm Bằng từ hôn, nàng xuyên đến nên cũng không nghĩ nhiều.
Chương thị biết nàng không chịu nói, cũng không tiện hỏi thêm, đành nói: “ Cả ngày nay mệt mỏi rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi. “
Liễu Tiêu Vân trở lại lều của mình, vào không gian thu hoạch tất cả số khoai tây còn lại, còn lại gần một ngàn cân khoai tây. Thu hoạch khoai tây xong, nàng quả thật hơi mệt mỏi, tắm rửa xong, nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi trở về lều nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu Tiêu Vân đã đến khe núi. Năm trăm phủ binh xếp hàng ngay ngắn, tinh thần hoàn toàn khác so với khi mới bắt đầu huấn luyện. Lạc Mặc Hàn đứng cạnh Liễu Tiêu Vân, ánh mắt sắc bén lướt nhìn năm trăm phủ mình của mình.