Liêu Tiêu Vân sờ thử, bình nóng, nàng cầm lên châm trà. Chương thị chỉ phía trước xe ngựa, thấp giọng hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, ai Liêu Tiêu Vân suy nghĩ một chút, nói: “ Người của tửu tâu!”
Chương thị loáng thoáng cảm thấy Tiêu Vân gạt tẩu ấy chuyện gì đó.
Liễu Tiêu Vân đưa cho tẩu tử một chén trà nóng: “ Tẩu tử, uống chén trà nóng làm ấm người đi!”
Chương thị nhận lấy chén trà, lại hỏi: “ Là tửu lâu muội bán gà rừng ư? ”
Liêu Tiêu Vân uống một ngụm trà nóng, nhẹ gật đầu. Trong đầu Chương thị có rất nhiều câu hỏi: “ Người đưa hộp cơm tối qua chính là hăn sao? Hai người quen nhau hả? ” Liễu Tiêu Vân uống trà: “ Ưm, quen!”
Lỗ tai Lạc Mặc Hàn rất thính nghe cô tẩu Liễu Tiêu Vân nói chuyện, khóe miệng của hắn không nhịn được cong lên. Lận Anh và Quý Toản bung dù đánh xe bò phía trước, Lạc Mặc Hàn đánh xe ngựa phía sau chầm chậm đi theo.
Lận Anh và Quý Toản quay sang nhìn nhau không biết nên nói gì, lại không dám nói. Vốn dĩ hai người bọn họ có thể một người đánh xe bò, người còn lại đánh xe ngựa. Nhưng Vương gia lệnh cho hai người bọn họ cùng nhau đánh xe bò, hắn tự đánh xe ngựa chở Liễu cô nương. Ha người bọn họ không dám nói gì, chỉ là Vương gia từng đánh xe ngựa khi nào vậy!
Trên đường đi, thỉnh thoảng Liễu Tiêu Vân vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài. Lúc sắp đến Tân Liễu thôn, mưa bên ngoài cũng đã ngừng. …
Thấy trời bên ngoài không còn mưa nữa, Liễu Tiêu Vân ra hiệu cho Lạc Mặc Hàn dừng xe ngựa. Lạc Mặc Hàn hiểu ý nàng, sau khi dừng xe ngựa, hắn gọi Lận Anh và Quý Toản ở phía trước cũng dừng xe bò lại. Lận Anh và Quý Toản nhảy xuống xe bò, đi đến bên cạnh xe ngựa. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nhảy ra khỏi xe ngựa, cảm ơn Lạc Mặc Hàn rồi đánh xe bò trở lại Tân Liễu thôn.
Lạc Mặc Hàn nhìn Liễu Tiêu Vân đi xa, lập tức nói: “ Lận Anh, Quý Toản, quay về doanh địa!” Nói rồi, hắn lên xe ngựa ngồi, Lận Anh và Quý Toản đánh xe ngựa đi.
Ngồi trong xe ngựa, Lạc Mặc Hàn rót một chén trà chậm rãi thưởng thức, nghĩ đến những lời Liễu Tiêu Vân đã nói trong xe ngựa, nàng nói rằng hai người quen biết nhau, còn nói hắn mở một tửu lâu, có vẻ như nàng không biết muốn người nhà của nàng biết thân phận thật sự của hắn. Sáng mai sẽ tiếp tục huấn luyện phủ binh, liệu nàng sẽ chọn phương pháp nào mới để tiến thành huấn luyện đây? Chương thị ngồi phía trước xe bò quay đầu nhìn về phía sau: “ Tiêu Vân, sao bọn họ lại quay về rồi? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-241.html.]
Trời vừa mới mưa xong, đường trơn trượt, Liễu Tiêu Vân tập trung đánh xe bò, thản nhiên nói: “ À, chắc là họ có việc khác phải làm. “ Chương thị cười nói: “ Nếu không biết ta còn tưởng là họ đặc biệt đi tiễn muội nữa. “
Liễu Tiêu Vân mỉm cười, không nói gì. Nàng nghĩ, có lẽ Lạc Mặc Hàn đang đi từ huyện thành về khe núi, đúng lúc gặp phải các nàng đang đánh xe bò trở về Tân Liễu thôn. Trong lòng Liễu Tiêu Vân thầm cảm ơn Lạc Mặc Hàn đã giúp đỡ, nếu không thì nàng và tẩu tử sẽ phải đội mưa về Tân Liễu thôn, nàng thì không sao nhưng tẩu tử sẽ có thể bị cảm lạnh.
Đến gần trưa, Liễu Tiêu Vân đánh xe bò về đến Tân Liễu thôn. Vì sáng nay trời mưa nên việc xây nhà bị tạm dừng, thợ xây ở những thôn khác đều ra về cả. Liễu Tiêu Minh đang thu dọn gạch ngói dưới đất. Liêu Tiêu Vân hô một tiếng: “ Ca ca, bọn muội về rồi!” Liễu Tiêu Minh đứng thắng dậy: “ Trời mưa làm sao muội về được? ”
Chương thị nhảy xuống xe bò: “ Lúc bọn ta về thì trời vẫn chưa mưa, đến Hưng Đức trấn mới bắt đầu mưa. “
Liễu Tiêu Minh kéo xe bò, thấy xe bò đầy ắp lập tức hỏi: “ Hai người mua gì mà nhiều vậy? ”
Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Đây đều là khoai tây, muội mua nó trong một cửa hàng ở huyện thành, nếu bây giờ gieo trồng thì tháng mười hai có thể thu hoạch. “
Liễu Tiêu Minh khó hiểu: “ Khoai tây là gì? Có trồng được không? ”
Liễu Tiêu Vân giải thích: “ Người bán khoai tây nói rằng khoai tây có thể luộc, chiên, còn có thể hầm với thịt ăn. “
Chương thị đứng bên cạnh nói: “ Ca ca ta biết loại khoai tây này, huynh ấy nói sản lượng của nó rất cao, cũng giàu dinh dưỡng, nhưng khoai tây mọc mầm thì có độc, không ăn được. “
Liễu Tiêu Minh nghe vậy trợn lớn hai mắt, huynh ấy lập tức lớn giọng hỏi: “ Có độc? Có độc mà còn mua nhiều như vậy? ”
Chương thị cũng tức giận cao giọng lên: “ Chàng có nghe rõ không đấy, khoai tây mọc mầm có độc không ăn được, khoai tây chưa mọc mầm có thể ăn được. “