Chương Nhược Cẩn nhìn muội muội, cười nói: “ Thừa Nam và Thừa Bắc nói cũng đúng, hai muội có thể đánh xe ngựa trở về!” Nhất thời Chương thị không quyết định chắc chắn được, tẩu ấy cũng lo trên đường trở về thì trời mưa. Chương thị hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, muội nói xem làm sao bây giờ? Có cần đánh xe ngựa về không? ”
Liễu Tiêu Vân khoát tay áo: “ Không cần! Vẫn nên đánh xe bò về đi, lấy thêm tấm vải dầu là được rồi!”
Sở dĩ đánh xe bò về, một là vì trên xe bò còn chở khoai tây, hai là quay về Tân Liễu thôn còn cần bò cày đất khai hoang.
Chương thị nói với ca ca: “ Ca, huynh đưa Thừa Nam và Thừa Bắc tới tư thục đi, bọn muội đánh xe bò về là được rồi. “
Chương Nhược Cần tại câm tấm vải đầu đặt tên xe bò, thuận miệng đặn đò một câu: “ Trên đường đi chậm một chút!” Sau đó dẫn Thừa Nam và Thừa Bắc tới tư thục. Chương thị nói với Liễu Tiêu Vân: “ Chúng ta cũng đi thôi!”
‘‘Ưm, được!”
Liễu Tiêu Vân đánh xe bò rời khỏi. Trên đường trở về, sắc trời càng lúc càng u ám, sợ trời mưa nên nàng đánh xe bò hơi nhanh, hi vọng có thể trở về Tân Liễu thôn trước khi trời mưa. Lúc đến Hưng Đức trấn, thời tiết không tốt lắm, cuối cùng vẫn bắt đầu mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-240.html.]
Chương thị vội vàng bung hai cái ô che mưa, đưa một cái cho Liễu Tiêu Vân: “ Thật sự mưa rồi, haiz, lần này mưa, việc xây nhà chắc cũng phải tạm dừng!” Liễu Tiêu Vân nhận lấy cái ô, đánh xe bò, nói: “ Có lẽ cơn mưa này không lớn đâu. “ Mưa rơi tí tách, đường có bùn đất, rõ ràng tốc độ của xe bò chậm lại. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử mặc quần áo hơi mỏng manh, tuy rằng bung ô không tới nỗi bị mưa xối, nhưng theo mưa phùn liên tục rơi xuống, hai người đều cảm thấy hơi lạnh. “ Ắt xì!” Chương thị lạnh tới mức hắt hơi một cái.
Liễu Tiêu Vân vội nói: “ Tẩu tử, trên xe còn có một tấm vải dầu, tẩu mau khoác thêm đi, có thể cản một chút gió, đừng để bị lạnh! Chẳng mấy chốc là đến Hưng Đức trấn rồi. “ Chương thị mở vải dầu ra khoác lên người, bung dù che mưa: “ Tiêu Vân, còn muội thì sao, có lạnh không? ” Giọng nói Liễu Tiêu Vân nhẹ nhàng: “ Không sao, muội không lạnh! Sắp đến Hưng Đức trấn rồi. “ Trong không gian của nàng có quần áo bốn mùa, nhưng đang ở trước mặt tẩu tử không thể nào lấy ra. Nàng thất thần một cái, trên đường lầy lội trơn trượt, xe bò chợt trượt một cái, kẹt trong một vũng nước ven đường. Liễu Tiêu Vân quất một roi, con bò già vẫn không kéo xe bò lên được.
Chương thị vội hỏi: “ Tiêu Vân, sao thế? ” Liễu Tiêu Vân đưa cái ô trong tay cho tẩu tử, nhảy xuống xe bò: “ Xe bò bị kẹt rồi, muội xuống đẩy một chút!” Chương thị nghe vậy vội vàng nói: “ Sao xe bò lại kẹt rồi, ta xuống đẩy với muội!” Liễu Tiêu Vân xua tay: “ Không cần đâu, muội tự làm được!”
Nói xong, nàng đội mưa phùn dày đặc, bắt đầu đẩy xe bò. Trên xe bò còn chở mấy trăm cân khoai tây, nàng đẩy hai cái, mắt thấy đã sắp đẩy lên, kết quả trượt một cái, xe bò lại kẹt trong vũng nước. Lúc Liễu Tiêu Vân đây xe lần nữa chợt cảm thấy nhẹ, xe bò đã được đẩy lên, hình như mưa trên đầu cũng ngừng. Liễu Tiêu Vân ngẩng đầu mới thấy Lạc Mặc Hàn đang bung ô che mưa cho nàng. Nàng hơi kinh ngạc: “ Sao ngươi lại tới đây? ”
Mắt Lạc Mặc Hàn hơi nheo lại, hắn ôn hòa nói: “ Xe ngựa ở phía sau, các ngươi lên xe ngựa đi, để Lận Anh và Quý Toản đẩy xe bò!” Nói xong hắn đi về phía xe ngựa phía sau, hắn muốn đích thân đánh xe ngựa đưa nàng về. Lận Anh và Quý Toản đi tới trước xe bò, Chương thị lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng bọn họ muốn cướp xe bò của hai người. Tẩu ấy lớn tiếng hét lên: “ Tiêu Vân!” Liễu Tiêu Vân đi lên trước nói với tẩu tử: “ Tẩu tử, xuống đây đi, chúng ta ngồi xe ngựa phía sau. “
Chương thị lòng đầy nghi hoặc, nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Liễu Tiêu Vân, tẩu ấy đặt vải dầu lên xe bò rồi nhảy xuống. Liễu Tiêu Vân đỡ tẩu tử bị dọa sợ ngồi lên xe ngựa. Trong xe rộng rãi sạch sẽ, bốn phía dùng gấm hoa trang trí, trải thảm lông bạch hổ, trong góc đặt mấy quyển sách, phía trong cùng có một bàn trà nhỏ, bên trên bày bộ dụng cụ uống trà bằng sứ trắng. Chương thị càng nghi hoặc: “ Đây là. . . “ Liễu Tiêu Vân cười: “ Không có gì đâu!”
Hai người ngồi trong xe ấm áp, không hề cảm giác được ý lạnh bên ngoài.
Lạc Mặc Hàn đánh xe ngựa, trầm giọng nói: “ Trong bình có trà nóng, uống chút trà nóng xua lạnh đi!”