Liễu Tiêu Vân tán thành: “ Ừm! Nhất đinh ca của muội rất muốn đến thăm Thừa Nam và Thừa Bắc, chỉ là xây nhà không đi được!” Thu đọn xong, hai người ra khỏi phòng bếp, thấy thư phòng sáng đèn, Chương thị nhỏ giọng nó: “ Tới thư phòng xem thử đi!” Liễu Tiêu Vân và tẩu tử vào thư phòng. Trước bàn đọc sách thắp một ngọn đèn, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nghiêm lúc học châm cứu với cữu cữu.
Chương Nhược Cẩn thấy muội muội và Liễu Tiêu Vân vào thì đứng dậy: “ Huynh về nghỉ ngơi, các muội cũng vệ sinh cá nhân nghỉ ngơi sớm chút đi!”
Chương thị hỏi: “ Ca, Thừa Nam và Thừa Bắc học thế nào? ”
Chương Nhược Cẩn cười đáp: “ Có thể thử cho Thừa Nam và Thừa Bắc bắt mạch cho các muội. “
Hai đứa cháu bắt mạch sao? Liễu Tiêu Vân tò mò: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, hai đứa ai bắt mạch cho cô cô thử xem!” Liễu Thừa Bắc xung phong nhận việc: “ Cô cô, cô ngồi ở đây đi, cháu bắt mạch cho cô!” Liêu Tiêu Vân cười ngồi xuống.
Liễu Thừa Nam nói với mẹ: “ Mẹ, mẹ ngồi ở đây đi, con bắt mạch cho mẹ!”
Chương thị ngồi xuống theo lời con trai nói. Chương Nhược Cẩn không đi mà đứng đó nhìn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc bắt mạch. Ngón tay của Lâm thị đặt lên cổ tay phải của cô cô, phong thái bình tĩnh, ung dung nhàn nhã, dáng vẻ không hoảng hốt như một ông cụ non. “ Cô cô, có phải cô uống rượu không? ” Liễu Thừa Bắc chậm rãi nói. Tim Liễu Tiêu Vân đập thình thịch, thần kỳ quá rồi, nàng vội hỏi: “ Thừa Bắc, bắt mạch có thể thấy được uống rượu không ư? ”
Liễu Thừa Bắc vẫn chậm rãi nói: “ Cô cô, mạch lượng của cô rất tốt, chỉ là cháu ngửi thấy trên người cô có một chút mùi rượu!” Liễu Tiêu Vân vỗ vỗ ngực, dứt khoát lắc đầu: “ Cô cô không uống rượu!” Chương thị cười hỏi: “ Thừa Bắc, con xem con dọa cô cô rồi kìa!”
Liễu Thừa Nam nói: “ Mạch lượng của mẹ rất tốt!” Nói xong, nó chạy tới bên cạnh Liễu Tiêu Vân ngửi thử: “ Hình như cô cô có một chút mùi rượu. “ Liễu Tiêu Vân liên tục lắc đầu: “ Cô cô ăn cơm tối với các cháu, không uống rượu!”
Chương thị đi tới ngửi thử: “ Sao mẹ không ngửi thấy mùi rượu, hai đứa các con cố ý dọa cô cô. “ Liễu Tiêu Vân đứng dậy cù hai đứa cháu: “ Xem hai đứa còn dám dọa cô cô không!” Cô cháu ba người vui đùa ầm ĩ.
Chương Nhược Cẩn cười lắc đầu, cầm sách thuốc rời khỏi. Giỡn với hai đứa cháu một lát, sau khi rửa mặt qua loa, Liễu Tiêu Vân trở về phòng mình nghỉ ngơi. Chương thị dẫn hai đứa con trai cùng nghỉ ngơi. Liễu Tiêu Vân nghỉ ở tây sương phòng, chăn đệm trên giường đều mới, trong tủ cạnh tường còn có quần áo của nàng, đều là tẩu tử chuẩn bị sẵn. Liễu Tiêu Vân nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-239.html.]
Sao Lạc Mặc Hàn lại cử Lận Anh và Quý Toản tới đưa cơm chứ? Tóm lại, hôm nay người này có chút khác thường!Hình như Chương Nhược Cẩn đã nhận ra Lận Anh và Quý Toản không phải người của tửu lâu, hắn ta chỉ không vạch trần mà thôi.
…Buổi sáng, Chương thị đã làm xong bữa sáng, nấu cháo lương thực phụ mềm dẻo, trứng hấp mềm mịn, còn hấp một xửng bánh bao nấm hương. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cắn bánh bao nấm hương, ăn trứng hấp mềm mịn. Liễu Thừa Nam ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói với mẹ: “ Mẹ, bánh bao nấm hương ngon quá!”
Liễu Thừa Bắc cũng hùa theo: “ Ừm ừm, trứng hấp thơm quá!”
Chương thị thấy hai đứa con trai ăn ngon như vậy cũng vẻ mặt thỏa mãn. Chương Nhược Cẩn cười nói: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, sau này thích ăn cái gì có thể nói với cữu cữu, cữu cữu sẽ đi mua. “ Chương thị nhìn về phía hai đứa con trai: “ Còn không cảm ơn cữu cữu!”
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đồng thanh nói: “ Cảm ơn cữu cữu!”
Trong lòng Liễu Tiêu Vân tự nhủ, đúng là hai đứa tham ăn!
Ăn sáng, sửa soạn xong, Chương Nhược Cẩn chuẩn bị đưa Liễu Thừa Bắc và Liễu Thừa Nam tới tư thục.
Chương thị ngồi trước xe bò, Liễu Tiêu Vân đánh xe bò, bọn họ chuẩn bị trở về Tân Liễu thôn. Sắc trời có chút u ám, Chương Nhược Cẩn lấy ra hai cái ô che mưa, nói với muội muội: “ Có thể trên đường đi sẽ mưa, hai muội mang hai cái ô này theo đi. “ Chương thị ngẩng đầu nhìn trời, nói: “ Chỉ là trời hơi nhiều mây, chắc có lẽ không mưa đâu!”
Chương Nhược Cẩn đặt hai cái ô lên xe bò: “ Vẫn nên mang theo để đề phòng, lỡ như nửa đường trời mưa cũng không có chỗ trú. “
Liễu Thừa Nam lớn tiếng nói: “ Cô cô, đánh xe ngựa về đi, không sợ trời mưa!”
Liễu Thừa Bắc cũng nói: “ Xe ngựa chạy nhanh hơn xe bò nhiều!”
Xe ngựa đang đỗ trong viện đấy!