Liễu Tiêu Vân đánh xe bò tới một ngõ nhỏ không người thì dừng lại, tiến vào không gian, cả xe bò cũng được mang vào cùng. Nàng uống mấy ly rượu, không thể mang theo mùi rượu trở về được, càng không thể làm người nhà lo lắng. Liễu Tiêu Vân ừng ực uống một ít nước linh tuyền, lập tức sảng khoái tinh thần.
Ưm, đúng vậy, nước linh tuyền còn có tác dụng giải rượu! Thấy khoai tây trong vườn rau phát triển khả quan, nàng nghĩ tới việc đào mấy túi khoai tây uđặt lên xe bò, lúc trở lại Tân Liễu thôn có thể gieo trồng. Mấy ngày nay nàng và tấu tử lại khai khẩn một mảnh đất hoang lớn, có thể trồng khoai tây.
Nói là làm, Liễu Tiêu Vân lấy máy thu hoạch khoai tây cỡ nhỏ từ trong tầng hầm, bắt đầu thu hoạch khoai tây.
Không bao lâu sau, thu hoạch một phần nhỏ đã có một đống khoai tây. Nàng bỏ khoai tây vào trong túi, tổng cộng có năm túi khoai tây, mỗi túi chừng một trăm cân, tổng cộng khoảng năm trăm cân.
Liễu Tiêu Vân đặt hết năm túi khoai tây này lên xe bò. Nàng chưa từng trồng khoai tây, trước kia từng xem vài video, hình như cắt khoai tây thành từng miếng là có thể gieo trồng. Trong lòng nàng nghĩ, khoai tây xuất phát từ không gian linh tuyền có lẽ trồng rất dễ. Khoai tây là cây nông nghiệp sản lượng cao, nàng muốn trồng thử, tháng chín trồng, tháng mười hai là có thể thu hoạch được.
Bận rộn xong, ngửi thấy trên mùi còn chút mùi rượu, Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút rồi múc mấy thùng nước linh tuyền đổ vào bồn tắm lớn. Nàng ngâm mình trong bồn tắm, muốn tẩy đi một chút mùi rượu trên người. Liễu Tiêu Vân lơ đãng nhìn thấy vết thương trên cổ tay, có hơi thất thần.
Kiếp trước có lẽ do bận rộn việc làm ăn nên cha mẹ không có thời gian chăm sóc nàng và đệ đệ, từ nhỏ nàng đã cực kỳ tự lập, đồ ăn tự nấu, bị bệnh cũng có thể tự vượt qua, chăm sóc tốt bản thân, đồng thời còn có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ. Sau khi lớn lên thì càng theo đuổi chủ nghĩa độc thân, một mình nàng cũng có thể sống rất thoải mái, cũng sẵn lòng một mình phóng khoáng trải qua một đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-237.html.]
Hôm nay, vết thương trên cổ tay nhỏ như vậy, vốn dĩ nàng không coi là gì, cũng không để trong lòng, thế nhưng sau khi Mặc Hàn phát hiện lại cẩn thận thoa thuốc cho vết thương của nàng. Ánh mắt chăm chú, lời nói an ủi đó. . .
Lúc này vết thương nhỏ trên cổ tay đã tốt lắm rồi. Liễu Tiêu Vân lắc đầu, lại chôn mình trong bồn tắm lớn, muốn tẩy đi suy nghĩ tán loạn trong đầu.
Sau khi tắm xong, Liễu Tiêu Vân thay quần áo sạch, cho bò già ăn cỏ xanh, uống một tí nước linh tuyền, sau đó ra khỏi không gian. Nàng đánh xe bò trở về, lúc về đến nhà nhìn thấy tẩu tử đang đứng ở cửa viện mong ngóng. Liễu Tiêu Vân nhảy xuống khỏi xe bò, hét lên một tiếng: “ Tẩu tử, muội về rồi!”
Chương thị đi tới hỏi nàng: “ Không phải là tới tửu lâu bán mấy con gà rừng thôi ư, sao lại về muộn như thế? Có đói bụng không? ” Liễu Tiêu Vân cười đáp: “ Muội đã ăn rồi!” Nói xong, nàng đánh xe bò vào trong viện. Thấy trên xe bò đặt mấy thứ, Chương thị hỏi: “ Tiêu Vân, muội mua gì thế? Sao lại mua nhiều như vậy? ”
Vẻ mặt Liễu Tiêu Vân tự nhiên: “ Lúc trở về đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy một thương nhân nước khác đang bán khoai tây, hắn ta nói bây giờ có thể trồng rồi nên muội mua hết. “ Chương thị có chút khó hiểu: “ Khoai tây? ” Chương Nhược Cẩn đi tới mở túi ra nhìn thử: “ Ừm, là khoai tây, khoai tây sản lượng cao, bây giờ cũng có thể trồng!”
Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Đồng ruộng khai khẩn được cũng đang để không, chi bằng trồng một ít khoai tây xem thử. “ Trong lòng nàng nghĩ, vẫn là Chương Nhược Cẩn kiến thức rộng rãi, khoai tây cũng biết. Ba người nói chuyện trong viện, trong lúc vô tình đã tới thời gian Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc tan học.
Chương Nhược Cẩn cười nói: “ Hai người tới tư thục đón Thừa Nam và Thừa Bắc, cho bọn nó một bất ngờ, ta không đi được. “ Chương thị vội vã muốn gặp hai đứa con trai, kéo cánh tay Liễu Tiêu Vân rời khỏi viện tử. Lúc hai người đến tư thục vừa khéo tới thời gian đám học trò tan học. Đám học trò tốp năm tốp ba từ trong tư thục đi ra.
Chương thị nhìn thấy hai đứa con trai đeo hòm sách nhỏ từ trong tư thục bước ra, tẩu ấy vui vẻ gọi: “ Thừa Nam, Thừa Bắc!” Thừa Nam và Thừa Bắc nghe thấy giọng nói của mẹ, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ và cô cô thì hưng phấn chạy tới: “ Mẹ, cô cô!” Hoàng hôn dần buông xuống, Chương thị kéo bàn tay nhỏ của Thừa Nam, Liễu Tiêu Vân ôm Thừa Bắc: “ Về nhà thôi!”