Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:51:15
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền chưởng quầy vội vàng ở bên cạnh khom người: “ Đúng vậy! Mời Liễu cô nương lên nhã gian ở lâu bốn!” Liễu Tiêu Vân không nói gì thêm, đi thằng lên lầu bốn. Trong nhã gian ở tầu bốn, một nam tử thân hình cao lớn đứng sừng sững trước cửa số. Nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Tiêu Vân, hắn xoay người. Liễu Tiêu Vân đã sớm đoán được nhất định Lạc Mặc Hàn đang ở chỗ này, buổi sáng hắn còn nói cùng đến Tụ Trân tâu đấy!

Lạc Mặc Hàn mặc cẩm bào màu sáng, gương mặt như ngọc, điềm đạm nho nhã, tuấn tú xuất trần.

Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng chăm chú, cười nói: “ Tiêu Vân, vào đi!”

Dường như giữa hai người có một loại ăn ý, một ánh mắt là có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng của đối phương.

Liễu Tiêu Vân cười, hình như hôm nay người này có chút chói mắt. Nàng tiến vào nhã gian phóng khoáng ngồi xuống, Lạc Mặc Hàn cũng ngồi đối điện nàng. Đầu tiên Tiền chưởng quầy dâng trà nước, sau đó đồ ăn cũng được mang tên. Trên bàn đặt hai bát cơm nhỏ, bốn món xào, hai món nguội, một bát canh rau nhút tôm nõn, hai bộ đồ ăn. Nước trà, đồ ăn đều đã dâng đủ, Tiền chưởng quầy khép cửa tui ra. Lạc Mặc Hàn rót một ty trà cho Liễu Tiêu Vân.

Liễu Tiêu Vân hai tay chống cằm, nhẹ nhàng cười hỏi: “ Ngươi đang mời ta ăn cơm đấy à? ”

Khóe miệng Lạc Mặc Hàn hơi nhếch, hắn mở miệng nói: “ Mong mỏi đã lâu!” Những gì hắn nói chính là lời thật trong lòng, hai kiếp người, hắn và nàng vẫn chưa từng ăn với nhau một bữa cơm, hắn thật sự mong mỏi bữa cơm này đã lâu.

Mong mỏi đã lâu? Nói đùa à!Liễu Tiêu Vân cảm thấy Lạc Mặc Hàn có chút hài hước.

Nàng cầm ly trà lên, cười bảo: “ Cảm ơn ngươi đã mời ta ăn cơm! Cạn ly!” Lạc Mặc Hàn lại nói: “ Trà làm sao có thể cụng ly được, có cần lấy vò rượu hay không? ”

Liễu Tiêu Vân nghe vậy bị hắn chọc cười, giục: “ Mau lên đi! Lấy trà thay rượu!” Lạc Mặc Hàn khoát tay áo, đứng dậy muốn lấy một vò rượu từ trong ngăn tủ cạnh tường, cầm theo hai cái ly sứ nhỏ tinh xảo tới. Hắn ngồi xuống, mở vò rượu ra, mùi rượu nồng nặc thoáng cái lan tỏa.

Hàng mày thanh tú của Liễu Tiêu Vân cau lại. Lạc Mặc Hàn rót hai ly rượu nhỏ, một ly đặt trước mặt mình, ly còn lại nhẹ đặt trước mặt Liễu Tiêu Vân. Liễu Tiêu Vân buông ly trà trong tay, bình tĩnh nhìn Lạc Mặc Hàn.

Hôm nay người này có chút khác thường!Lạc Mặc Hàn cầm ly rượu trước mặt mình lên, cười nói: “ Tiêu Vân, cạn ly!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-235.html.]

Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút, vẫn cầm ly trà lên: “ Lát nữa ta phải về, không thể uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu, ngươi cứ tự nhiên!” Nói xong nàng uống một chút trà. Lạc Mặc Hàn nghe vậy thì cười cười, sau đó uống cạn rượu trong ly. Khoảnh khắc uống rượu, trong mắt hắn hiện lên một chút thất vọng, vẫn bị Liễu Tiêu Vân bắt được.

Cảm giác được sự thất vọng thoáng qua phút chốc trong ánh mắt kia, trong lòng Liễu Tiêu Vân cảm thấy hơi khác thường.

Hôm nay Mặc Hàn sao vậy? Vẻ mặt Lạc Mặc Hàn nhanh chóng tự nhiên trở lại, bắt đầu dùng đũa chung gắp thức ăn cho Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, đây là măng xào thịt ngươi thích ăn nhất, còn có gà hạt dẻ. . . “ Sau đó hăn tại múc bát canh rau nhút tôm nõn cho nàng.

Liễu Tiêu Vân nhìn đồ ăn và canh trước mặt, đúng là những món bình thường nàng thích ăn.

Liễu Tiêu Vân nhấp một hớp canh rau nhút tôm nõn, thuận miệng hỏi: “ Làm sao ngươi biết? ”

Lạc Mặc Hàn không trả lời, lại rót một ly rượu lâu năm, một hơi cạn sạch. Rượu lâu năm cay nồng, hắn uống có chút nhanh, hơi sặc một cái. Chẳng những hắn biết nàng thích ăn món gì, còn biết nàng thích đeo túi đi du lịch một mình, đi b.ắ.n súng, đi leo núi. . .

Hãn tự cho tà hiểu nàng rất rõ! Liêu Tiêu Vân vội vàng nói: “ Mặc Hàn, uống chậm một chút, ngươi uống ít tại đi, uống ít thì vui, uống nhiều hại thân!” Lạc Mặc Hàn nghe mà nao nao, nàng đang quan tâm hắn đúng không?

Hắn chợt phát hiện cổ tay của Liễu Tiêu Vân có một vết cắt, vội hỏi: “ Tay ngươi bị thương từ khi nào vậy? ”

Liễu Tiêu Vân không cho là đúng mà cười nói: “ Một vết thương nhỏ mà thôi, lúc khiêng sọt không cẩn thận bị quẹt một chút!”

Ánh mắt Lạc Mặc Hàn nặng nề: “ Ngươi từ từ ăn trước đi, ta đi lấy chút thuốc bột. “

Liễu Tiêu Vân khẽ giật mình, Lạc Mặc Hàn đã mở cửa ra ngoài.

Nàng không khỏi lắc đầu, chỉ là một vết xước nho nhỏ, hắn căng thẳng cái gì chứ!

Chẳng bao lâu Lạc Mặc Hàn đã cầm một lọ thuốc bột đi vào nhã gian.

Loading...