Lạc Mặc Hàn rất hài lòng về việc này. Sau khi huấn luyện hai canh giờ, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị trở về, Lạc Mặc Hàn đưa nàng tên đỉnh núi. Đột nhiên Liễu Tiêu Vân nói với Lạc Mặc Hàn: “ Đã huấn luyện liên tục nhiều ngày, ngày mai cho tất cả phủ binh nghỉ ngơi hồi phục một chút. Nghỉ ngơi lấy sức, bắt đầu ngày mốt mới huấn luyện. “
Lạc Mặc Hàn cười thắt chặt áo choàng cho nàng: “ Được, tất cả nghe theo sắp xếp của ngươi!”
Sau đó hắn lại hỏi: “ Tiêu Vân, hôm nay lên thị trấn sao? ”
Lạc Mặc Hàn biết hôm nay là ngày Liễu Tiêu Vân hẹn đưa thú rừng cho Tụ Trân lâu. Liễu Tiêu Vân là một người coi trọng chữ tín, chuyện hai bên đã hẹn, chắc chắn nàng sẽ làm.
Nghe Lạc Mặc Hàn hỏi vậy, Liễu Tiêu Vân cười nhẹ nói: “ Ừm! Lát nữa chuẩn bị đến thị trấn, đưa thịt thú rừng cho Tụ Trân lâu của ngươi. “
Lạc Mặc Hàn ấm áp nói: “ Đi chung chứ? Quý Toản đánh xe ngựa. . . “
Hắn còn chưa nói xong, Liễu Tiêu Vân đã ngắt lời hắn: “ Không được!”
Lạc Mặc Hàn lập tức giật mình: “ Có gì không tiện ư? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-233.html.]
Liễu Tiêu Vân cười giải thích: “ Là thế này, hai đứa cháu của ta đi học ở tư thục trên trấn, ta chuẩn bị đánh xe bò cùng tẩu tử lên trấn. “
Nghe vậy, Lạc Mặc Hàn hỏi: “ Các ngươi đã mua nhà ở thị trấn rồi hả? ” Liễu Tiêu Vân nhẹ gật đầu: “ Ừm! Để tiện cho hai đứa cháu đi học trên trấn!” Nghĩ tới việc ngày mai Liễu Tiêu Vân cho tất cả phủ binh nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Lạc Mặc Hàn lại hỏi: “ Có phải các ngươi định ở lại thị trấn một đêm không? ” Liễu Tiêu Vân thật sự nghĩ như vậy. Đã nhiều ngày tẩu tử không nhìn thấy Thừa Nam và Thừa Bắc, nhất định là cực kỳ nhớ, dứt khoát ở lại thị trấn một đêm.
Về phần nàng sắp xếp cho năm trăm phủ binh nghỉ ngơi hồi phục một ngày, nói là nghỉ ngơi lấy sức, trên thực tế cũng là để chuẩn bị một chút cho huấn luyện cường độ cao hơn phía sau. Liễu Tiêu Vân cười trêu ghẹo: “ Ngươi thật thông minh, chuyện này cũng đoán ra được!” Hiếm khi được nàng khen, Lạc Mặc Hàn không nhịn được bật cười: “ Đa tạ đã khen!” Sau đó hắn lại nói: “ Hai con chim ưng non kia cũng rất thông minh!”
Hắn muốn nói hai con chim ưng non chẳng những thông minh mà còn bướng bỉnh thù dai. Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, Liễu Tiêu Vân lập tức hỏi: “ Hai con chim ưng non làm sao vậy? Hai đứa nó không gây phiền phức cho ngươi đấy chứ? ” Lạc Mặc Hàn nghe vậy cười ha ha một tiếng: “ Đương nhiên không có! Hai bọn nó còn nhỏ như vậy, có thể gây phiền phức gì!” Liễu Tiêu Vân kinh ngạc hỏi: “ Vậy là có chuyện gì? ”
Lúc này Lạc Mặc Hàn mới cười bảo: “ Mấy hôm trước Lận Anh và Quý Toản bớt thời gian làm hai cái lồng chim, đặt thịt tươi bên trong, muốn dụ hai con chim ưng non vào lồng. “ Nghĩ đến đó, Liễu Tiêu Vân thoáng cái nóng nảy: “ Sau đó thì sao, thế nào? Mặc Hàn, ta chỉ nhờ ngươi nuôi giúp mấy ngày, sao ngươi có thể để thuộc hạ của mình nhốt hai con chim ưng non vào lồng chim chứ? ” Sau khi hai con chim ưng non của nàng lớn lên sẽ bay lượn trên trời xanh, vật lộn với trời cao, làm sao có thể dùng hai cái lồng chim trói buộc bọn nó!Lạc Mặc Hàn thu lại ý cười, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Liễu Tiêu Vân đang lo lắng.
Không thể không thừa nhận, vẫn là Liễu Tiêu Vân hiểu hai com chim ưng non nhất. Hắn có thể nói với nàng ư, ban đầu Lận Anh và Quý Toản dùng thịt tươi dụ dỗ, hai con chim ưng non làm sao cũng không tiến vào lồng sắt, sau khi khó khăn lắm mới nhốt vào lồng sắt, cả một ngày hai bọn nó cúi đầu ỉu xìu trong lồng, không ăn không uống. Hết cách, Lận Anh và Quý Toản đành phải thả hai con chim ưng non ra. Nào ngờ sau khi thả ra, hai con chim ưng non chỉ cần nhìn thấy Lận Anh và Quý Toản là đập cánh đuổi theo mổ. Lạc Mặc Hàn đã giao cho bọn họ chăm sóc tốt hai con chim ưng non, không được có một chút sơ suất. Trừng phạt không được, mắng chửi không được, mỗi ngày Lận Anh và Quý Toản chỉ có thể cho hai con chim ưng non ăn một chút thịt tươi từ xa.
Thấy ánh mắt Liễu Tiêu Vân sốt ruột, Lạc Mặc Hàn ấm áp nói: “ Không có gì, đã thả hai con chim ưng non ra rồi!” Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút: “ Nếu thật sự không được thì hai ngày nữa ta sẽ mang đi!” Lạc Mặc Hàn lập tức nói: “ Yên tâm, không có chuyện gì đâu!”
‘‘Ta phải trở về rồi, về trễ ca ca và tẩu tử lại sốt ruột. “ Liễu Tiêu Vân nói xong vội vàng rời khỏi.
“ Được rồi, gặp lại ở thị trấn!” Lạc Mặc Hàn nhìn Liễu Tiêu Vân chạy bộ rời khỏi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của nàng, ánh mắt ôn hòa của hắn vẫn không nỡ thu hồi.