Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:51:08
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu Tiêu Vân đã lặng lẽ lên núi. Nàng còn chưa đi tới khe núi đã thấy Lận Anh và Quý Toản dẫn năm trăm phủ binh vác nặng lên núi. Tuy rằng mỗi người bọn họ đều mệt tới thở hồng hộc nhưng trông trạng thái tinh thần cũng không tệ tắm. Lận Anh thấy Liễu Tiêu Vân thì bước nhanh đi tới, cung kính hành lễ: “ Liễu cô nương, Vương gia đang chờ người ở khe núi!”

‘‘Được!” Liễu Tiêu Vân đáp lời, bước nhanh về phía khe núi.

Đến khe núi, Liễu Tiêu Vân liếc nhìn Lạc Mặc Hàn đang đứng ở đó chờ nàng.

Lạc Mặc Hàn để ý Liễu Tiêu Vân ôm hai con chim ưng non, lòng đầy nghi hoặc.

Nàng bắt được trong núi sao?

Ánh mắt hắn ôn hòa, giọng nói thuần hậu dễ nghe: “ Tiêu Vân, ngươi đến rồi!”

Một tháng nay nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì hắn sẽ luôn ở đây huấn luyện với những phủ binh này, như vậy mỗi ngày đều có thể gặp nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-232.html.]

Liễu Tiêu Vân vừa gặp đã hỏi: “ Mặc Hàn, hôm qua những phủ binh này huấn luyện thế nào? ”

Thật sự là ba câu không hề rời nghề chính, xem ra nàng luôn nhớ kỹ chuyện huấn luyện phủ binh!

Lạc Mặc Hàn nói: “ Tố chất thân thể của năm trăm phủ binh này cũng được, hôm qua huấn luyện đều đều mệt thê thảm, bọn họ không ngờ rằng leo núi cũng có thể mệt tới tê liệt! Cũng may không có ai than khổ, không có ai than mệt! Nghỉ ngơi một đêm, mỗi người bọn họ lại bừng bừng sức sống, sáng sớm thức dậy, Lận Anh và Quý Toản dẫn bọn họ tiếp tục huấn luyện vác nặng!” Liễu Tiêu Vân nghe xong mỉm cười, nàng nói với Lạc Mặc Hàn: “ Đây chỉ mới là bắt đầu, cũng chỉ là tập thể dục, trọng điểm còn ở phía sau, xem bọn họ có thể kiên trì tới cuối cùng hay không. Còn nữa, ngươi kêu người chặt mấy cái cây to kia thành từng khúc, ngâm dưới sông, mười ngày sau, khi huấn luyện có thể phát huy tác dụng!” Lạc Mặc Hàn nghe nàng nói xong thì nhếch miệng nở một nụ cười không dễ nhận ra. Trong lòng hắn nghĩ, theo lời Liễu Tiêu Vân nói thì huấn luyện đến phần sau còn có trọng điểm, năm trăm phủ binh này còn có thể huấn luyện được!

Làm một nghiên cứu sinh kỹ thuật, sao hắn lại không biết dụng ý Liễu Tiêu Vân ngâm những khúc gỗ lớn vào nước. Khúc gỗ lớn ngâm nước sẽ nở to ít nhất gấp đôi so với bình thường, tin rằng đến lúc đó năm trăm phủ binh này sẽ phải chịu đựng một trận. Nghĩ tới đây, hắn cười nói với Liễu Tiêu Vân: “ Được, tất cả nghe theo sắp xếp của ngươi!” Đột nhiên Liễu Tiêu Vân kín đáo đưa hai con chim ưng non trong tay cho Lạc Mặc Hàn: “ Mặc Hàn, giúp ta một việc, làm phiền ngươi giúp ta nuôi hai con chim ưng non này một khoảng thời gian!” Lạc Mặc Hàn hơi giật mình, nhận lấy hai con chim ưng non, lập tức cười bảo: “ Có phải bắt được trên núi không? Hai con chim ưng non này thật đáng yêu!”

Liễu Tiêu Vân thở dài, trong lòng nghĩ không thể nuôi hai con chim ưng non này trong không gian nữa, tối qua nàng vào không gian lại thấy bọn nó tìm thỏ rừng đánh nhau. Rõ ràng không đánh lại thỏ rừng, hai bọn họ còn bày ra tư thế đánh nhau. Haiz! Hai con chim ưng non không biết lượng sức mình!Phải một khoảng thời gian nữa thì nhà mới xây xong, không có chỗ sắp xếp cho hai con chim ưng non này. Hai bọn nó còn nhỏ cũng không thể bay được, nghĩ tới đi lui, tạm thời để cho Lạc Mặc Hàn nuôi giúp đi. Trong An Vương phủ nhiều người rảnh rỗi, chắc có lẽ sẽ không bạc đãi hai con chim ưng non. Thấy Liễu Tiêu Vân thở dài, Lạc Mặc Hàn vội hỏi: “ Sao vậy Tiêu Vân, có chuyện gì không? ”

Liễu Tiêu Vân chỉ vào hai con chim ưng non, nói với Lạc Mặc Hàn: “ Kêu thuộc hạ của ngươi tốt với hai đứa chúng nó một chút, đợi nhà ta xây xong thì trả lại cho ta!” Con ngươi Lạc Mặc Hàn sâu thẳm, vẫn hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Không còn chuyện gì khác sao? ” Nhìn dáng vẻ nghiêm lúc của Lạc Mặc Hàn, Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Còn có thể có chuyện gì? Hết rồi!”

‘‘Tiêu Vân, có việc gì nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi giải quyết!” Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói.

Xem ra Lạc Mặc Hàn hiểu lầm rồi, Liễu Tiêu Vân vừa cười vừa nói: “ Thật sự không có chuyện gì!” …Mấy ngày liên tục, trời còn chưa sáng Liễu Tiêu Vân đã vào núi sâu huấn luyện phủ binh, sau đó trở lại Tân Liễu thôn. Buổi sáng cùng tẩu tử nấu chút nước canh cho thợ xây, buổi chiều thì đánh xe bò cày khai hoang, cả ngày vô cùng bận rộn, cuộc sống trôi qua rất phong phú. Hôm nay Liễu Tiêu Vân vẫn huấn luyện phủ binh, năm trăm phủ binh đã quen với huấn luyện cường độ cao thế này, mỗi người đều thức tỉnh tiềm năng và ý chí chiến đấu, lúc huấn luyện vô cùng hăng hái.

Loading...