Mười lăm hộ gia đình xếp trước có người xây nhiều phòng, có người xây ít phòng. Liễu Bỉnh Đức phân phối người theo việc xây bao nhiêu phòng, gia đình xây ít phòng thì phân phối ít người một chút, trái lại gia đình xây nhiều phòng có thể phân phối thêm một ít người. Như vậy tiến độ xây nhà đều không khác nhau tà mấy. Liễu Tiêu Minh chuẩn bị xây mười gian phòng, có thể được phân thêm một ít thợ xây. Chương thị nói: “ Thôn dân thôn mình thì không cần để ý tới cơm nước, thợ xây mới tới mang theo tương khô, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước một ít nước canh đi!”
Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Vừa hay bắt được một con gà rừng, hầm canh gà rừng là được rồi!”
Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội, hỏi: “ Có phải sáng sớm muội đã lên núi không? ”
Liễu Tiêu Vân cười: “ Buổi sáng lúc chạy bộ sẵn tiện bắt một con gà rừng, chặt mấy cái cây. “
Chặt mấy cái cây?
Nghe vậy, phu thê Liễu Tiêu Minh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn muội muội, nàng tự lên núi chặt cây!
Liễu Tiêu Vân thì tỏ ra như không có gì: “ Ca, mấy cái cây kia đã đặt ở gò núi nhỏ rồi, lát nữa huynh đi xem thử, không đủ thì lại lên núi chặt tiếp. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-230.html.]
Liễu Tiêu Minh không lên tiếng, vùi đầu nhanh chóng ăn sáng. Huynh ấy đặt bát cơm xuống, chạy tới gò núi nhỏ vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người. Không phải thế ư, mười cây đều ngay ngắn đặt ở đó. Mười cây kích thước không đồng đều, có mấy cây đại thụ có thể làm đòn dông.
Liễu Tiêu Vân và tẩu tử chạy tới sau. Chương thị thấy mấy cái cây này cũng ngây ngẩn cả người, hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, mấy cái cây này đều là muội chặt ở trên núi sao? ” Liễu Tiêu Vân bình tĩnh giải thích: “ Ừm! Sáng hôm nay dậy sớm, trời còn chưa sáng muội đã lên núi, chẳng phải chúng ta sắp xây nhà ư, muội bèn chặt mấy cây trở về. “ Rõ ràng Liễu Tiêu Minh có chút tức giận: “ Muội muội, muội lên núi chặt cây sao không gọi huynh đi chung? ”
Liễu Tiêu Vân cười bảo: “ Ca, mỗi ngày huynh bận xây nhà đã rất mệt mỏi rồi, hơn nữa sức muội lớn, một mình cũng có thể chặt cây. “ Liễu Tiêu Minh càng tức giận: “ Ta thấy muội không chỉ sức lớn mà gan cũng càng lúc càng lớn! Muội nói xem lỡ như bị thương thì phải làm sao đây? ” Phu thê Liễu Tiêu Minh đều hiểu tâm tư của muội muội, muội muội rất hiểu chuyện, một lòng nghĩ cho người nhà, chỉ là muội muội hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Chương thị vội vàng nói: “ Tiêu Vân, lần sau lúc lại chặt cây thì đừng quên gọi ca của muội!”
Liễu Tiêu Vân lập tức đồng ý: “ Muội biết rồi!” Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Mấy cái cây này đã đủ để xây nhà rồi, không cần đi chặt cây nữa!” Chương thị đẩy Liễu Tiêu Minh, thúc giục: “ Chàng mau tới sông múc hai thùng nước, một thùng nấu nước, một thùng nấu canh gà. Buổi trưa thợ xây nhà vẫn cần uống chút nước canh. “ Liễu Tiêu Minh rời khỏi, mang theo hai thùng nước tới bờ sông gánh nước.
Chương thị khoác tay Liễu Tiêu Vân, từ từ nói: “ Tiêu Vân à, ca của muội nhìn thì tức giận, nhưng thực tế là đang lo lắng cho muội, sợ lúc muội chặt cây bị thương nên có nói mấy câu, muội đừng để trong lòng!” Liễu Tiêu Vân mỉm cười, nàng hiểu ý của tẩu tử: “ Ừm, những chuyện này muội đều biết, muội cũng không muốn để tẩu và ca muội quá vất vả. Tẩu tử, yên tâm đi, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt!” Trên đường Liễu Tiêu Minh gánh nước trở về đúng lúc đụng phải Liễu Bỉnh Đức. Liễu Bỉnh Đức gọi huynh ấy lại: “ Tiêu Minh, nhà ngươi được chia ba mươi lăm thợ xây, có mười người là thôn dân thôn chúng ta, không cần quan tâm cơm trưa, hai mươi lăm người khác là thợ xây mới tới, bọn họ mang theo lương khô, buổi trưa ngươi chuẩn bị cho bọn họ một ít nước canh!”
Liễu Tiêu Minh cười bảo: “ Lý chính đại bá, ta gánh hai thùng nước này là để nấu chút nước canh đấy. “ Liễu Bỉnh Đức suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm một câu: “ Tiêu Minh, nhà các ngươi định nấu canh gì? ” Liễu Tiêu Minh trả lời: “ Buổi sáng muội muội ta lên núi bắt được một con gà rừng, chuẩn bị hầm canh gà rừng. “ Liễu Bỉnh Đức lập tức nhắc nhở Liễu Tiêu Minh: “ Tiêu Minh, nhà những người khác chỉ nấu cháo lương thực phụ loãng, nhà các ngươi hầm canh gà rừng cố gắng đừng rêu rao, tránh dẫn tới lời ong tiếng ve. “
Liễu Tiêu Minh hiểu ý lý chính, huynh ấy vội vàng nói: “ Lý chính đại bá, sẽ không rêu rao đâu, xây nhà là một việc vất vả, chủ yếu là muốn để thợ xây ăn no làm việc cho tốt!”