Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:50:59
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không phải là để vị cô nương này tới huấn luyện bọn họ đấy chứ! Lúc này, Liễu Tiêu Vân lạnh giọng nói: “ Từ hôm nay trở đi, ta sẽ huấn luyện các ngươi, nghe hết rồi chứ!” Năm trăm phủ binh biết rõ lần này vào núi sâu là để huấn luyện, mỗi người bọn họ đều cực kỳ tự tin, cùng đồng thanh trả lời: “ Đã nghe!”

Lạc Mặc Hàn âm thầm tán thưởng, khí tràng Liễu Tiêu Vân rất mạnh, dọa được phủ binh của hắn.

Liễu Tiêu Vân nói tiếp: “ Trong lúc huấn luyện ở đây, các ngươi sẽ bỏ ra nhiều nỗ lực nhất, phải chịu đựng được khổ người bình thường không thể chịu được. Nếu lúc này ai muốn đi cứ nói ra, cứ tự nhiên!”

Giọng nói của nàng còn chưa dứt, ánh mắt rét lạnh của Lạc Mặc Hàn đã quét tới, tất cả phủ binh bất giác thẳng lưng dậy.

Năm trăm phủ binh lập tức đứng thẳng tắp, không một ai chọn rời khỏi. Bọn họ đều được cẩn thận chọn lựa ra từ hàng chục ngàn phủ binh, ai cũng khó có thể nhận thua, lúc này càng không thể khiến Vương gia mất mặt.

Hiện trường nghiêm lúc im lìm, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Nếu không có ai muốn đi thì phải nắm chặt huấn huấn luyện. Sau khi huấn luyện hai canh giờ, Liễu Tiêu Vân vẫn phải quay về Tân Liễu thôn.

Nàng nhanh chóng chia năm trăm phủ binh làm mười phân đội, mỗi phân đội năm mươi người. Liễu Tiêu Vân không nói những lời thừa thãi, nàng nhìn một đống bao cát dưới đất, mỗi bao chí ít phải ba mươi ký. Liễu Tiêu Vân kêu mỗi người bọn họ vác một bao cát. Những bao cát này được bọn họ làm suốt đêm theo yêu cầu của Liễu Tiêu Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-228.html.]

Liễu Tiêu Vân trực tiếp ra lệnh: “ Tất cả mọi người, dùng thời gian một canh giờ vác bao cát chạy bộ lên núi. Lên đến đỉnh núi lại quay về theo đường cũ. Nếu có người giở trò vặt lười biếng, điều tra ra một người thì phân đội năm mươi người cùng chịu phạt gấp đôi!”

Năm trăm phủ binh đều là nam tử hán trung nghĩa, bọn họ không nói lời nào mà lập tức hành động, vác bao cát lên, phía sau vượt lên phía trước, cùng nhau chạy như điên lên núi. Lạc Mặc Hàn ra hiệu cho Lận Anh và Quý Toản dẫn hai mươi ám vệ đi theo giám sát. Tất cả mọi người đi huấn luyện, trong khe núi chỉ còn lại Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn. Liễu Tiêu Vân đi theo Lạc Mặc Hàn xem xét từng lều trại của phủ binh. Trong lúc xem xét, Lạc Mặc Hàn hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Bây giờ bọn họ vác nặng chạy việt dã, sau khi trở về thì sao, nên huấn luyện thế nào? ”

Liễu Tiêu Vân trịnh trọng nói: “ Mặc Hàn, sau khi bọn họ trở về thì tiến hành huấn luyện thân thể, hít đất, gập bụng, đứng lên ngồi xuống bằng một chân, nhảy cóc. “ Lạc Mặc Hàn lại hỏi: “ Sao đó thì sao? ” Liễu Tiêu Vân hít sâu một hơi, sâu xa nói: “ Tiếp tục vác nặng chạy việt dã, lại tiến hành huấn luyện thân thể. Tăng cường độ huấn luyện nhiều lần. “

Nói xong, nàng có chút thất thần, rơi vào trầm tư. Mắt phượng của Lạc Mặc Hàn nhìn Liễu Tiêu Vân, khẽ gọi: “ Tiêu Vân, sao thế? ” Lúc này Liễu Tiêu Vân mới hoàn hồn, nàng cười nhẹ nhàng: “ Không có gì, nhớ tới một việc!”

Lạc Mặc Hàn hiểu, trên người nàng luôn có cảm giác trách nhiệm và sứ mệnh, những thứ này khắc sâu tận xương, vì vậy nàng vui vẻ nhận lời huấn luyện phủ binh cho hắn. Sở dĩ hắn luôn thưởng thức nàng, bị nàng hấp dẫn thật sâu cũng là vì loại tinh thần này trên người nàng. Sau một canh giờ, sắc trời dần sáng, tất cả phủ binh vác bao cát, lảo đảo từ trên núi chạy xuống.

Đến nơi, chân mềm nhũn, bọn họ đều tê liệt ngã xuống đất, há mồm thở dốc, thật sự đã mệt thành một đống bùn. Có điều bọn họ không hổ là binh lính tinh nhuệ được chọn lựa ra, trong lúc huấn luyện vác nặng chạy việt dã không lén lút giở thủ đoạn, toàn bộ trở về đúng hạn. Lạc Mặc Hàn nghe Lận Anh và Quý Toản kể toàn bộ quá trình tất cả phủ binh vác nặng chạy việt dã, biết những phủ binh này không làm mình thất vọng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng. Lận Anh còn nói mỗi phân đội đều không có một người tụt lại phía sau, đoàn người đều vừa chạy vừa cổ vũ ủng hộ cho một số đồng đội yếu hơn.

Sở dĩ Liễu Tiêu Vân nói một người mắc lỗi, cả phân đội bị phạt theo cũng là thử thách tinh thần đoàn đội của bọn họ, khiến bọn họ biết không phải một mình mình chiến đấu hăng hái, hiểu được tầm quan trọng của tập thể. Thấy những phủ binh này đều mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, Liễu Tiêu Vân lại không cho bọn họ nhiều thời gian thở một hơi, nghỉ ngơi một lát mà lập tức bắt đầu huấn luyện thân thể.

Loading...