Liễu Tiêu Vân đang định tới chỗ khác tìm chim ưng non thì Tiểu Bạch vui vẻ chạy tới, hơn nữa dùng móng vuốt chỉ bầy thỏ rừng. Tiểu Bạch thông minh nhất, nó biết nàng đang tìm hai con chim ưng non. Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Tiểu Bạch, ngươi nói là chim ưng non đang ở khu vực thỏ rừng sao? ” Tiểu Bạch lại chỉ chỉ bầy thỏ rừng. Lúc này Liễu Tiêu Vân mới nhớ ánh mắt của hai con chim ưng non thường xuyên nhìn chằm chằm vào bầy thỏ rừng.
Hai bọn nó sẽ không đi tìm thỏ rừng đánh nhau rồi đấy chứ!
Chờ Liễu Tiêu Vân tới khu vực thỏ rừng nhìn thử, được rồi, hai con chim ưng non đang giằng co với một con thỏ rừng lớn. Cũng may nàng tới kịp, hai bên vẫn chưa ra tay.
Liễu Tiêu Vân buồn cười, thật không ngờ hai con chim ưng non lại thù dai như vậy!
Nàng đi qua ôm lấy hai con chim ưng non, vừa cười vừa nói: “ Hai mi còn nhỏ, không đấu được thỏ rừng, vẫn nên đi bắt chim cút đi!” Nói xong, nàng đi tới khu vực chim cút, bắt hai con chim cút cho bọn nó ăn. Chim ưng non thù đai như vậy, không thể nuôi trong không gian thời gian dài. Ngày nào đó thừa dịp nàng không có ở đây, chỉ sợ hai con chim ưng non vẫn sẽ tìm thỏ rừng đánh nhau. Cho chim ưng non ăn xong, Liễu Tiêu Vân bắt đầu đổ nước vào trong hồ cá lớn, đồng thời trộn vào một thùng nước linh tuyền. Sau khi đổ nước vào hồ cá xong, Liêu Tiêu Vân thả sáu con có chép đỏ vào.
Có lẽ do trộn lẫn nước linh tuyền nên cá chép đỏ đang vui sướng bơi qua bơi lại trong hồ cá. Có hai con có chép đỏ bụng phình lên, nàng đoán không lâu sau sẽ có rất nhiều có chép đỏ con ra đời.
Liễu Tiêu Vân thuận tay cầm thức ăn cá cho mấy con cá chép đỏ này ăn. Đợi cá chép đỏ con sinh ra, nàng có thể bỏ cá chép đỏ con vào hồ sen. Đến lúc hoa sen nở, nàng muốn xem thử cá chép đỏ ăn hoa sen thơm thế nào. Hoa sen!
Suýt chút nữa quên mất, còn một nghìn cân củ sen cần dùng nước linh tuyền nuôi dưỡng. Bên cạnh hồ nước linh tuyền chất một nghìn cân củ sen. Liễu Tiêu Vân tản củ sen quanh hồ linh tuyền ra, nước linh tuyền vẫn không ngừng tràn ra, nước linh tuyền tràn ra đúng lúc có thể nuôi dưỡng đống củ sen này. Bận rộn xong, Liễu Tiêu Vân rửa tay một cái, hai ba quả đào, nàng ăn một quả, quăng cho Tiểu Bạch hai quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-227.html.]
Ăn đào, đến phòng tắm thoải mái ngâm nước nóng, gột rửa đi một thân mệt mỏi, đồng thời muốn thả lỏng cơ thể và tinh thần của bản thân một chút. Càng muốn thả lỏng thì trái lại lòng càng phiền, Liễu Tiêu Vân chôn mình sâu trong bọt bồn tắm, nhắm mắt lại, suy nghĩ về những tâm tư rối rắm trong đầu. Nhất đinh phải xây trang viên lớn gì đó!
Tên Lạc Mặc Hàn này thật là phiền phức mà!Nàng chỉ muốn trải qua cuộc sống điền viên, có biệt thự, rừng đào, hồ sen, trồng vài mẫu ruộng, cũng không muốn một mình một cõi!
Ngâm mình xong, Liễu Tiêu Vân thay quần áo sạch, trở về lều của mình đốt một cây hương an thần bắt đầu ngủ. . . .
Ngày kế tiếp, giờ Dần canh ba, trời vẫn còn tối đen, Liễu Tiêu Vân bắt đầu lặng lẽ lên núi. Đã đến điểm hẹn, năm trăm phủ binh đã xếp thành hàng ngay ngắn. Liễu Tiêu Vân mặc quần áo tiện vận động, tóc dài buộc lên thật cao, gọn gàng linh hoạt, tư thế hiên ngang đứng trước mặt bọn họ. …
Lạc Mặc Hàn sừng sững đứng bên cạnh Liễu Tiêu Vân, biểu hiện bên ngoài như Vương gia mặt lạnh, trong lòng thì cảm xúc phức tạp. Liễu Tiêu Vân một thân quần áo tiện vận động cao ngạo lạnh lùng, kiếp trước Lạc Mặc Hàn chỉ từng nhìn thấy trong ảnh. Lúc này nàng vẫn một thân quần áo tiện vận động, mà hắn đã đứng bên cạnh nàng. Lận Anh và Quý Toản cung kính chào Lạc Mặc Hàn: “ Vương gia!”
Ánh mắt Lạc Mặc Hàn thoáng cái sắc bén, Lận Anh và Quý Toản lập tức lắc mình đứng sau lưng hắn.
Ánh mắt bén nhọn của Liễu Tiêu Vân quét qua năm trăm phủ binh trước mặt. Đôi mắt sáng của nàng lạnh như băng, rét lạnh đáng sợ, triển khai toàn bộ khí tràng. Tất cả phủ binh lập tức cảm thấy hình như trên đầu có gió lạnh thổi vù vù, trong lòng bắt đầu có chút cảm giác áp lực vô hình.
Một lát sau, Liễu Tiêu Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt bén nhọn từ trên người năm trăm phủ binh. Năm trăm phủ binh cảm thấy áp lực trên người tản đi rất nhiều trong nháy mắt, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng bọn họ không khỏi hoang mang, Vương gia vốn không dễ cười, sát phạt quyết đoán, sắc bén đáng sợ, sao vị cô nương này trông còn muốn hung hãn hơn Vương gia vậy?