Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:50:55
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Mặc Hàn đứng đó không hề nhúc nhích, mắt phượng nhìn chăm chú, giọng nói như ngọc ấm: “ Tiêu Vân, ta lặp tại lần nữa, trong An Vương phủ không có nữ quyến, ngươi hiểu ý ta nói không? ” Liễu Tiêu Vân gian xảo chớp mắt, nói lập lò: “ Ưm ừm! Hiểu rồi, sau này sẽ có” Lạc Mặc Hàn trịnh trọng nói: “ Nữ chủ nhân duy nhất của An Vương phủ, tự ta sẽ quyết định!”

Liễu Tiêu Vân trêu chọc: “ Ngươi là Vương gia, đương nhiên là ngươi quyết định!”

Nghe ra trong lời nói của nàng mang theo ý trêu tức, Lạc Mặc Hàn không còn buồn bực, hai đời người, hắn không muốn bỏ qua nữa, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “ Tiêu Vân, ta. . . “

Đột nhiên Liễu Tiêu Vân mở miệng hỏi: “ Mặc Hàn, đã có manh mối mấy người tập kích các ngươi chưa? Điều tra được bọn chúng là ai không? ”

Trong lòng Lạc Mặc Hàn khẽ động, nàng đang quan tâm hắn ưu! Hắn ta suy tư một lát rồi trầm giọng trả lời: “ Có một chút manh mối, vẫn chưa rõ ràng, đang truy xét!” Liêu Tiêu Vân nói một câu nhẹ bông: “ Khi nào cần giúp một tay thì nói một tiếng!”

Khóe miệng Lạc Mặc Hàn chưa chút ý cười: “ Được!”

“ Muộn rồi, ta thật sự phải trở về!” Liễu Tiêu Vân nói xong cũng quay về. Khóe miệng Lạc Mặc Hàn hơi nhếch lên, hắn bước nhanh đi theo. “ Lâu như vậy rồi, cũng không biết bọn họ cưa được bao nhiêu cây. “ Liễu Tiêu Vân vừa đi vừa nói. Lạc Mặc Hàn đi song song với Liễu Tiêu Vân, vừa cười vừa nói: “ Ngươi cần bao nhiêu, không đủ có thể cưa thêm một ít cây nữa. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-226.html.]

“ Xem thử rồi nói sau đi!” Liễu Tiêu Vân thuận miệng nói một câu. Đợi đến khi nhìn thấy từng cây đại thụ cưa đổ dưới đất, Liễu Tiêu Vân lập tức im lặng. Nàng mà về trễ thêm chút nữa, có thể những thân vệ và ám vệ kia sẽ xoèn xoẹt hết cả cánh rừng này. Thấy Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đồng thời trở về, Lận Anh cầm cưa điện không dây tới, trong lời nói lộ ra hưng phấn: “ Vương gia, còn cần thuộc hạ cưa thêm một ít cây nữa không? ” Lạc Mặc Hàn không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tiêu Vân.

Liễu Tiêu Vân nhận lấy cưa điện không dây, nói với Lạc Mặc Hàn: “ Đủ rồi, kêu bọn họ đi xuống đi!” Lạc Mặc Hàn quăng qua một ánh mắt, tất cả thân vệ và ám vệ đều lui ra. Liễu Tiêu Vân cất cưa điện không dây, chọn mười cây đại thụ: “ Mặc Hàn, ta chọn mười cây, mấy cây còn lại này để dành dùng cho huấn luyện đi. “ Lạc Mặc Hàn cười, cao giọng nói: “ Được! Theo ý ngươi!”

Liễu Tiêu Vân đang định cởi áo choàng trả lại cho Lạc Mặc Hàn. Lạc Mặc Hàn tiến lên ngăn nàng lại, giọng điệu ôn hòa: “ Tiêu Vân, mặc đi, coi chừng bị lạnh!” Liễu Tiêu Vân cười khẽ: “ Xem ngươi nói kia, ngươi vẫn chưa hiểu ta lắm, ta không yếu ớt như vậy đâu!” Lạc Mặc Hàn hiểu ý cười, hắn tự cho là hiểu rõ nàng: “ Ta biết, Tiêu Vân, sáng mai gặp!”

Nói xong, Lạc Mặc Hàn thi triển khinh công, tung người mấy cái đã biến mất trong bóng đêm tại núi lớn. Liễu Tiêu Vân giật mình, lắc đầu không nhịn được bật cười, khinh công của người này coi như không tệ. Nàng thu mười cây đại thụ vào không gian, nắm thật chặt áo choàng, trong miệng hát bài ca cưa cây chạy chậm xuống núi. Xuống núi rất nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã tới gò núi nhỏ. Liễu Tiêu Vân lấy hết mười cây đại thụ trong không gian ra, tạm thời đặt ở gò núi nhỏ trước, ngày mai lại nói với ca ca và tẩu tử. Sau đó Liễu Tiêu Vân lặng lẽ trở lại lều của mình. Nàng không ngủ ngay mà tiến vào không gian, cởi áo choàng đặt trong phòng. Liễu Tiêu Vân đi nhìn hai con chim ưng non. Ồ? Có chuyện gì vậy?

Nàng phát hiện hai con chim ưng non không ở trong tổ của bọn nó. Có phải đói bụng nên tự đi bắt chim cút rồi không? Liễu Tiêu Vân đi tới khu nuôi trồng, Bạch Hồ đang ngủ trên đồng cỏ ở nơi xa, trứng cút nằm rải rác dưới đất lại không nhặt. Nàng nhìn lướt qua, không tìm được hai con chim ưng non trong khu vực chim cút. Liễu Tiêu Vân gọi một tiếng: “ Bạch Hồ!”

Bạch Hồ híp đôi mắt hồ ly hẹp dài, cái đuôi to hơi lắc lư một cái, cơ thể mập mạp lại chẳng muốn nhúc nhích. Giọng điệu Liễu Tiêu Vân lạnh như băng, từng cơn rét lạnh truyền tới: “ Bạch Hồ, nhặt trứng cút hôm nay chưa? ” Bạch Hồ nghe ra Liễu Tiêu Vân hơi tức giận, ngoan ngoãn đứng dậy nhặt trứng cút. Liễu Tiêu Vân lại hỏi: “ Bạch Hồ, có thấy chim ưng non không? ”

Bạch Hồ híp mắt hồ ly bắt đầu tìm kiếm xung quanh, vẫn không tìm được chim ưng non, nó tiếp tục ngoan ngoãn nhặt trứng cút.

Bạch Hồ vẫn luôn ngủ ở đây, không nhìn thấy hai con chim ưng non chạy đi đâu.

Loading...