Lận Anh nhận lấy cưa điện không dây, hưng phấn lại thấp thỏm không yên: “ Vâng, Vương gia!” Đám người Quý Toản đứng đó ngừng thở. Lận Anh cầm cưa điện không dây trong tay, đi tới dưới một cây đại thu, học Vương gia ấn nút, tiếng “ Ong ong” tại vang tên, hắn ta thành công cưa một cây đại thụ. Lận Anh ấn nút ắt, có chút hưng phấn: “ Vương gia!”
“ Ừm!” Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói: “ Giao cho Quý Toản!”
Đám người Quý Toản đang kích động.
Thấy bọn họ xem cưa điện không dây thành đồ chơi, Liễu Tiêu Vân nói với Lạuc Mặc Hàn: “ Cưa thêm mấy cây, dùng lúc luyện tập. “
Lạc Mặc Hàn lập tức ra lệnh xuống, hai thân vệ và hai mươi ám vệ nhận lệnh chặt cây. Bọn họ đã bắt đầu cưa cây, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân lững thững đi vào trong núi sâu.
Lạc Mặc Hàn mở miệng nói: “ Tiêu Vân, lần này chọn năm trăm phủ binh đến đây huấn luyện. “ Liêu Tiêu Vân hít sâu: “ Đặc huấn trong núi sâu rất vất vả, trong vòng một tháng, hi vọng bọn họ đều có thể kiên trì được. “ Hai người chậm rãi đi về phía trước, đêm trên núi lạnh như nước, gió núi thổi qua, cảm giác lạnh thấu xương.
Lạc Mặc Hàn cởi áo choàng trên người, nhẹ nhàng khoác thêm cho Liễu Tiêu Vân: “ Trên núi gió lạnh sương nặng, cẩn thận lạnh!”
Liễu Tiêu Vân không nói gì, nàng thắt chặt áo choàng, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Lạc Mặc Hàn phá vỡ sự im lặng: “ Tiêu Vân, thật không ngờ ngươi lại tới Tụ Trân lâu!”
Liễu Tiêu Vân thản nhiên nói: “ Thế nên ngươi tặng cá chép đỏ cho ta. “ Giọng điệu Lạc Mặc Hàn nhẹ nhàng chậm rãi: “ Tiêu Vân, lúc đó có chuyện cần phải giải quyết, không lập tức ra gặp ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ? ”
Liễu Tiêu Vân cười: “ Sao lại thế được! Hơn nữa ta rất thích mấy con cá chép đỏ kia!” Lạc Mặc Hàn mừng rỡ trong lòng: “ Ngươi thích là tốt rồi, quý phủ có một hồ cá chép đỏ, có thể. . . “
Liễu Tiêu Vân dừng lại, đôi mắt sáng nhìn Lạc Mặc Hàn chăm chú: “ Không nói tới cá chép đỏ nữa, phủ binh đặc huấn trong núi sâu, ngươi vẫn còn chuẩn bị một ít bao cát, trụ gỗ. “ Lạc Mặc Hàn nhẹ gật đầu: “ Ừm, ta biết!”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, đêm đã khuya, Liễu Tiêu Vân xoay người chuẩn bị trở về. Lạc Mặc Hàn kéo cánh ta nàng, lấy bản vẽ trong tay áo ra: “ Tiêu Vân, bản vẽ nhà ở đã được thiết kế xong, ngươi cầm xem thử, tiếp theo có thể xây nhà rồi. “
Liễu Tiêu Vân nhận bản vẽ, nói với Lạc Mặc Hàn: “ Cái nhà này xây sau cũng được, không cần phải gấp!” Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Ngươi mở ra xem thử bản vẽ đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-225.html.]
Liễu Tiêu Vân lấy đèn pin ra, mở bản vẽ. Nhìn lướt qua sơ sơ, trong lòng nàng đã hiểu, đây là một trang viên lớn. Lạc Mặc Hàn ấm áp nói: “ Thợ xây đã tìm đủ, gạch ngói đã liên hệ xong, có thể khởi công bất kỳ lúc nào. “
Hắn muốn xây dựng trang viên cho nàng
Đôi mắt Liễu Tiêu Vân sáng như nước, mái tóc dài như thác đổ phất phơ trong gió. Nàng chăm chú nhìn Lạc Mặc Hàn, tại sao hắn lại giúp đỡ nàng nhiều như vậy? Lạc Mặc Hàn động lòng, rất muốn vuốt ve mái tóc nàng, hăn nhẹ giọng hỏi: “ Tiêu Vân, sao thế? ” Liễu Tiêu Vân không nói gì. Không phải nàng không xây trang viên nổi, một rương vàng trong không gian muốn xây mấy trang viên cũng không thành vấn đề.
Một lát sau, Liễu Tiêu Vân vẫn mở miệng hỏi: “ Ngươi chuẩn bị xây trang viên sao? ”
Ánh mắt Lạc Mặc Hàn ôn hòa, vừa cười vừa nói: “ Tiêu Vân, mảnh đất kia của ngươi rất thích hợp để xây dựng trang viên. “
Liễu Tiêu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “ Mặc Hàn, ta chỉ muốn xây một ngỗi nhà lớn mà thôi, nói dễ nghe chút chính là xây một cái biệt thự, không muốn xây trang viên lớn gì. Hơn nữa ngươi là Vương gia, có đất phong, ở đâu ngươi cũng có thể xây dựng trang viên, ngươi vẫn nên tìm một nơi phong thủy bảo địa xây dựng trang viên được không!”
Lạc Mặc Hàn cười khẽ: “ Ta đã xem rồi, mảnh đất kia của ngươi chính là phong thủy bảo địa!” Nghe hắn nói thế, Liễu Tiêu Vân thẳng thắn: “ Ta đã làm xong khế ước nhà đất!” Lạc Mặc Hàn cười ha ha một tiếng, hắn cao giọng nói: “ Không sao cả!”
Liễu Tiêu Vân nghiêm mặt nói: “ Mặc Hàn, Vương phi của ngươi. . . “
Lạc Mặc Hàn ngắt lời nàng: “ Không có Vương phi!”
Liễu Tiêu Vân cố gắng tìm những cái tên kia trong đầu: “ Không có Vương phi, vẫn sẽ có Trắc phi, thông phòng. . . “
Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói: “ Đều không có!”
Làm sao có thể, chẳng phải trong mấy bộ phim nàng xem đều có ư!
Mắt phượng của Lạc Mặc Hàn nhìn chăm chú, nghiêm mặt nói: “ Tiêu Vân, An Vương phủ không có nữ quyến. “
Liễu Tiêu Vân mặt không biến sắc cười ha hả, gượng gạo nói: “ Mặc Hàn, trễ quá rồi, cần phải trở về. Đừng quên sáng sớm ngày mai còn phải huấn luyện phủ binh. “