Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:50:41
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Người đâu! Có kẻ cướp!” Bạch bàn từ vừa la lớn vừa chạy, nhưng hắn ta chạy không được xa, tên chốc đầu và tên thọt đã đứng một trước một sau chặn đường Bạch bàn tử. Tên chốc đầu nói năng quái gở: “ Kêu cái gì mà kêu, có kêu vỡ họng cũng không có ai đâu!”

“ Ngươi chạy này!” Tên thọt bước tới hung hăng đạp một cái lên người Bạch bàn tử.

Bạch bàn tử bị đá ngã lăn ra đất, ôm chặt túi đồ không buông. Tên chốc đầu đánh Bạch bàn tử mấy cái, hắn ta bị đánh đến mức đầu óc xoay mòng.

Tên chốc đầu giật được túi đồ, hùng hùng hổ hổ mắng: “ Đồ béo c.h.ế.t tiệt này, chạy cũng nhanh lắm!”

Đúng lúc này, Liễu Tiêu Vân bước tới, lạnh giọng nói: “ Bỏ túi đồ xuống, mau cút đi!” Đột nhiên nghe thấy đằng sau có giọng người khác, cả tên thọt lẫn tên chốc đầu đều giật mình, bọn chúng vội vàng quay đầu tại. Thấy Liễu Tiêu Vân đứng trong con hẻm nhỏ, tên chốc đầu cười khà khà: “ Nha đầu này ở đâu ra, còn dám xen vào việc của người khác. “

Liễu Tiêu Vân không muốn tốn quá nhiều thời gian đấu võ mồm với bọn cướp này, nàng lao đến bay lên đá văng tên chốc đầu ra xa mấy thước, cái túi đồ trong tay tên chốc đầu cũng văng ra ngoài. Tên chốc đầu bị đá ngã lăn ra đất, loay hoay một hồi cũng không thể đứng dậy được.

Tên thọt trừng mắt: “ Nha đầu thối này, cũng có chút bản lĩnh đó!” Nói rồi tên thọt nhặt một viên gạch dưới đất, muốn đánh Liễu Tiêu Vân. Bạch bàn tử kinh hãi la lên: “ Cô nương, cẩn thận!”

Ánh mắt Liễu Tiêu Vân lạnh xuống, nàng vung tay c.h.é.m vào vai phải của tên thọt, tên thọt đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay phải mềm nhũn rũ xuống, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Viên gạch rơi xuống đất, đúng lúc nện trúng bàn chân gã. Tên thọt đau đau đến mức muốn giơ chân lên nhưng lại không được, ai bảo gã là một tên thọt.

Liễu Tiêu Vân bước tới, lạnh lùng liếc nhìn tên chốc đầu. Tên chốc đầu sợ hãi rụt cổ lại, không khỏi lấy tay che đầu. Liễu Tiêu Vân đá cái gói vào trong lòng Bạch bàn tử, nói: “ Đỡ lấy!”

Bạch bàn tử ôm túi đồ bị cướp vừa tìm lại được, vẫn còn kinh hãi: “ Cảm. . . cảm. . . cô nương!” Rõ ràng là tên thọt và tên chốc đầu đụng phải tảng đá cứng, bọn họ loạng choạng đứng dậy muốn bỏ chạy.

Liễu Tiêu Vân bình tĩnh nhặt một vài viên đá nhỏ lên, lần lượt ném về phía bọn chúng. Chân tên thọt và tên chốc đầu mềm nhũn, ngã lăn xuống đất. Trong con hẻm nhỏ có dây thừng để buộc sào trúc, Liễu Tiêu Vân kéo vài sợi dây trói hai tên cướp lại chung với nhau.

Liễu Tiêu Vân nhìn Bạch bàn tử, hỏi: “ Có đi được không? ” Bạch bàn tử sợ hãi, cả người run rẩy, hai chân cũng run lên: “ Có thể… có thể đi được, nữ hiệp, người muốn đi đâu? ”

Liễu Tiêu Vân nhẹ nhàng nói: “ Đến huyện nha. “ Tên thọt và tên chốc đầu như mấy quả bóng xì hơi, đầu rũ xuống, cũng thật sự rất thảm, bọn chúng vừa được thả không được mấy ngày thì đã bị bắt đến huyện nha một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-220.html.]

Một lúc lâu sau, Bạch bàn tử mới lấy lại bình tĩnh, run run hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Huyện thành có xa không? ”

Liễu Tiêu Vân lạnh lùng nói: “ Không xa, đi một khắc là đến. “ Bạch bàn tử liên tục cảm ơn: “ Hôm nay phải cảm ơn cô nương! Cảm ơn cô nương!” Liễu Tiêu Vân nói: “ Không cần khách sáo. “

Bạch bàn tử lại hỏi: “ Cô nương là người địa phương sao? ”

Bây giờ hộ tịch của Liễu Tiêu Vân đang ở Hồ huyện, vì vậy nàng có thể được coi là người địa phương: “ Đúng, có chuyện gì sao? ”

Bạch bàn tử kích động: “ Hay quá, vậy chắc chắn cô nương sẽ biết ngọc trai bán ở đâu chứ? !”

Ô, hóa ra là một thương nhân mua bán ngọc trai. Hồ huyện có rất nhiều ngọc trai, chuyến này hắn ta đến đây để buôn bán ngọc trai. Liễu Tiêu Vân lắc đầu, nàng không biết ngọc trai bán ở đâu. A11 Nàng nhẹ giọng nói: “ Ta không biết. Bạch bàn tử hơi thất vọng, rồi tại hỏi tiếp: “ Vậy chắc là cô nương sẽ biết ở đâu bán tôm cá và hải sản tươi chứ? ”

Liễu Tiêu Vân vẫn lắc đầu. Nàng mới chạy nạn đến đây chưa được mấy ngày, cũng không quen thuộc Hồ huyện lắm.

Bạch bàn tử vô cùng thất vọng: “ Vậy chắc là cô nương phải biết huyện nha ở đâu chứ? ”

Bây giờ hắn ta chỉ lo lắng liệu vị cô nương này có biết huyện nha ở đâu không?

Đến huyện nha, hai nha dịch trước cửa nha môn nhìn thấy tên thọt và tên chốc đầu bị trói lôi đến, kinh ngạc: “ Không phải hai tên kia vừa được thả ra sao, sao giờ lại bị bắt về rồi? ”

Trong đó có một nha dịch biết Liễu Tiêu Vân: “ Liễu tiểu thư, bây giờ Cổ sư gia không có trong huyện nha. “

Liễu Tiêu Vân cười cười: “ Không có việc gì, ta không đến tìm Cổ sư gia. “

Sau đó, nàng kể lại chuyện thương nhân báo trắng gặp phải hai tên cướp này cho nha dịch.

Loading...