Không giống vị cô nương này, nàng biết chữ, tính tình ngay thằng, làm việc gì cũng bình tĩnh dứt khoát, nếu có việc gì cũng có thể tự đưa ra quyết định, quả là hơn hắn người thường. Sắp đến giữa trưa, đoàn người Cổ sư gia trở về huyện nha. Sau khi xuống xe ngựa, Liễu Tiêu Vân đi theo Cổ sư gia vào huyện nha để làm khế ước mua bán nhà đất. Xong xuôi mọi việc, Cổ sư gia tấm tắc cảm thán, chỉ trong vòng mấy ngày mà hai huynh muội này đã làm xong khế ước mua bán nhà và khế ước mua bán đất của hai nền đất khác nhau. Tất nhiên, trên khế ước mua bán nhà và khế đất này được viết tên của Liễu Tiêu Vân.
Sau khi cảm ơn Cổ sư gia, Liễu Tiêu Vân rời khỏi huyện nha, định tìm một quán ăn để ăn trưa.
Cổ sư gia lập tức đến bẩm báo mọi việc với Lưu huyện lệnh, kể lại toàn bộ những gì hắn ta tận mắt chứng kiến và nghe thấy ở Tân Liễu thôn.
Lưu huyện lệnh nghe Cổ sư gia bẩm báo xong, cau mày nói: “ Ngươi nói xem, vị Liễu cô nương này liệu có biết Thân tri phủ Thân đại nhân không? ”
Cổ sư gia chắp tay hành lễ: “ Đại nhân, tiểu nhân đã hỏi rồi, Liễu cô nương thật sự không biết Thân đại nhân, hơn nữa nàng cũng không có người thân nào ở Lâm An phủ thành. “ Lưu huyện lệnh trầm giọng nói: “ Ngươi lui xuống trước đi, việc này để nói sau. Cổ sư gia lui xuống.
Liễu Tiêu Vân đi dạo trên đường, thấy có một quán ăn đang mở cửa buôn bán, nàng lập tức bước vào.
Vào quán ăn, Liễu Tiêu Vân tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một đĩa rau cải xào, một con cá hấp và một chén cơm nhỏ. Đợi một lát sau, tiểu nhị đã mang đồ ăn lên. Bận rộn suốt từ sáng đến trưa, nàng hơi đói, Liễu Tiêu Vân cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ừm, không tồi, thịt cá rất tươi, rau xào cũng rất ngon.
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, lượng khách vào quán ăn không ngừng tăng lên, tiếng thì thầm nói chuyện của hai người phía sau vô tình lọt vào tai nàng. “ Ngươi nhìn tên Bạch bàn tử ngồi bên trái kia đi, túi của hắn ta căng phồng kìa. “
“ Khà! Một mình hắn ta mà gọi bốn món thịt, còn cả rượu nữa, chắc chắn là một con dê béo rồi. “
‘‘Tên thọt, đừng nói nữa, mau ăn đi! Chú ý hắn ta một chút. “
“ Theo dõi cẩn thận, đừng để dê béo chạy mất. “
‘‘Như thường lệ, chia năm năm!”
“ Chia năm năm!” Hai tên kia nói khẽ đằng sau, Liễu Tiêu Vân cũng nghe được bảy tám phần. Nàng liếc sang bên trái, quả nhiên có một người vừa béo vừa trắng đang ăn, một mình hắn ta chiếm trọn một bàn. Trên bàn có hai bát cơm, bốn đĩa thịt, còn có một bầu rượu, một mình Bạch bàn tử há miệng thật lớn ăn.
Trên bàn còn có một cái cái túi căng phồng, không biết đựng cái gì. Liễu Tiêu Vân để ý, tốc độ Bạch bàn tử ăn rất nhanh, quét sạch thức ăn trên bàn như bão táp, hắn ta uống cạn chén rượu cuối cùng, đặt chén xuống bàn, ợ một hơi rồi đi đến quầy tính tiền. Hai người phía sau Liễu Tiêu Vân lại bắt đầu thì thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-219.html.]
“ Khà! Đúng là một con dê béo, vừa vung tay đã lấy ra một nén bạc nhỏ đến năm lượng!”
‘‘Trong túi chắc chắn còn rất nhiều nén bạc. “
“ Thật không, có thấy rõ không? ”
“ Thấy rõ tăm!”
‘‘Bạch bàn tử sắp đi rồi, mau đuổi theo. “
‘‘Ngươi đi trả tiền cơm đi, ta đi theo Bạch bàn tử. “
“ Nói nhảm nhiều quá! Mau đi theo đi!”
Liễu Tiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn, Bạch bàn tử đã đến cửa quán ăn chuẩn bị rời đi, một tên thọt lấm la lấm lét đi theo sau. Bị người ta theo dõi, tất nhiên Bạch bàn tử không hề phát hiện ra. Sau đó, lại có thêm một tên chốc đầu nữa cũng lén đi theo.
Liễu Tiêu Vân thở dài, nhìn trên bàn vẫn còn một nửa con cá, mấy cọng rau và gần nửa chén cơm, nhưng nàng vẫn đặt đũa xuống. Gặp phải hai tên trộm vặt này, ăn một bữa cơm cũng không yên. Liễu Tiêu Vân lập tức gọi tiểu nhị đến thanh toán rồi vội vã rời khỏi quán ăn.
Vừa ra ngoài, nàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện tên thọt và tên chốc đầu kia vẫn đang theo dõi Bạch bàn tử, dáo dác chờ cơ hội ra tay. Liễu Tiêu Vân theo sát phía sau không xa.
Bạch bàn tử nhàn nhã đi về phía trước, đột nhiên dừng lại trước mặt một người qua đường, hỏi vài câu.
Người qua đường chỉ vào con hẻm nhỏ trước mặt Bạch bàn tử, Bạch bản tử cúi người cảm ơn rồi tiếp tục ôm túi đồ ung dung đi về phía trước. Lúc đến gần con hẻm nhỏ, hắn ta rẽ vào đó.
Tên thọt và tên chốc đầu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mừng thầm, cơ hội đến, bọn họ lập tức đuổi theo. Liễu Tiêu Vân cũng tăng tốc độ.
Trong con hẻm nhỏ chỉ có ba người, Bạch bàn tử, tên chốc đầu và tên thọt. Tên chốc đầu và tên thọt không nói gì, bước tới muốn giật túi đồ trong tay Bạch bàn tử.