Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:50:30
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ta không biết vì sao Cổ sư gia mời hắn ta tới quán trà, hắn ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, chờ Cổ sư gia đặt vấn đề. Cổ sư gia uống trà, thong thả mở miệng hỏi: “ Văn Xương, việc dạy học trong thư viện thế nào rồi? ” Liễu Văn Xương đặt tách trà xuống: “ Ở thư viện rất tốt, cảm ơn Cổ sư gia đã quan tâm. “

Cổ sư gia uống mấy ngụm trà, đặt chén xuống hỏi: “ Văn Xương, ta mạo muội hỏi ngươi chuyện này, người viết thư tiến cử cho ngươi là ai vậy? ”

Liễu Văn Xương cung kính trả lời: “ Là một người bạn cùng trường. “

Cổ sư gia hỏi: “ Ồ? Hắn là người ở huyện thành nào? ”

“ Là người cùng quê với tại hạ, người Lộ Tập huyện ở Huy Ninh phủ. “ Liễu Văn Xương trả lời.

Cổ sư gia không khỏi khẽ nhíu mày, không đúng, quê của Thân tri phủ là Ký Dương phủ.

Liễu Văn Xương thấy sắc mặt Cổ sư gia trầm xuống, không rõ đang nghĩ gì, hắn ta cứ nghĩ mình đã nói sai gì rồi. Cổ sư gia cầm tách trà lên, nhấp vài ngụm trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-215.html.]

Liễu Văn Xương thử dò hỏi: “ Cổ sư gia, có gì không ổn sao? ”

Cổ sư gia đặt tách trà xuống, hỏi Liễu Văn Xương: “ Văn Xương, khi các ngươi đến Lâm An phủ thành có gặp được Thân tri phủ đại nhân không? ”

Thân tri phủ? Có chuyện gì sao? Liễu Văn Xương không hiểu gì cả, bạn học cùng trường của hắn ta không nhắc đến tri phủ đại nhân mà chỉ nói đó là thư tiến cử viết cho Lưu huyện lệnh. Hắn ta lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: “ Tại hạ chưa từng gặp Thân đại nhân. “ Cổ sư gia hẹn Liễu Văn Xương gặp mặt là vì muốn hỏi bức thư mà Thân tri phủ đã đích thân viết.

Đương nhiên, đây cũng là chuyện mà Lưu huyện lệnh thắc mắc, hơn hai trăm người chạy nạn này làm sao có được lá thư viết tay của Thân tri phủ. Sau khi sắp xếp chỗ ở tạm cho những người dân chạy nạn này xong, Thân tri phủ cũng không phái người nào đến hỏi việc này nữa. Cổ sư gia có thể nhìn ra được, Liễu Văn Xương không phải là người nói dối, hắn ta thật sự không biết gì trong chuyện này, xem ra, hắn ta cũng chỉ có thể bẩm báo lại cụ thể cho Lưu huyện lệnh. Cổ sư gia uống trà với Liễu Văn Xương một lát, nói chuyện đơn giản vài câu, sau đó hai người rời khỏi trà quán. Trên đường trở về thư viện, Liễu Văn Xương cẩn thận suy nghĩ lại nhưng mãi vẫn không hiểu tại sao Cổ sư gia lại đột nhiên hỏi về tri phủ đại nhân.

Dù ở Lâm An phủ thành hay Hồ huyện thành, các thôn dân của Liễu gia thôn đều cảm thấy quan phủ đối xử với dân chạy nạn quá tốt, không những không làm khó họ mà còn phát cho mỗi nhà năm mươi cân gạo trắng. Nhất là khi bọn họ đến Hồ huyện, Lưu huyện lệnh còn sửa chính sách cho dân chạy nạn dành riêng cho bọn họ, mỗi nhà được cho thêm mười lăm lượng bạc để ổn định cuộc sống, cũng được phân phát thêm năm mươi cân lương thực cứu trợ. Liễu Văn Xương đột nhiên nhớ đến, Liễu Tiêu Vân đã từng nói ở ngoại ô Lâm An phủ thành có mấy thôn có thể cho thôn dân định cư. Sao nàng lại biết chuyện này? Liễu Văn Xương mơ hồ cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề nào đó. …

Cổ sư gia rời khỏi quán trà về trạch viện của mình, đó là một nhị tiến viện gọn gàng sạch sẽ, hắn đi thẳng vào thư phòng. Cổ Tử Nhân năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, là con gái duy nhất của Cổ sư gia, vừa nghe thấy tiếng mở cửa viện, nàng ấy biết cha mình đã trở về. Thấy thư phòng ở viện trước vẫn còn thắp đèn dầu, Cổ Tử Nhân mang một đĩa bánh ngọt vào thư phòng: “ Cha đã về rồi, chiều nay con mới mua một ít bánh ngọt này, cha nếm thử đi. “ Thấy con gái quan tâm chăm sóc mình như vậy, Cổ sư gia không khỏi nghĩ đến thê tử đã qua đời vì bệnh ba năm trước, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc con gái của hắn ta đã trưởng thành.

Cổ sư gia nói với con gái: “ Nhân Nhi, cứ đặt đĩa bánh ngọt lên bàn, con đi nghỉ ngơi sớm đi. “ Cổ Tử Nhân rất hiểu chuyện, không chỉ thông minh khéo léo mà tính tình cũng giống mẹ, từ nhỏ nàng ấy đã được học cách thêu hai mặt từ mẹ, tay nghề thêu của nàng ấy có thể nói là hàng đầu ở Hồ huyện thành. Cổ Tử Nhân đặt đĩa bánh ngọt lên bàn: “ Cha, nãi nãi dặn cha cũng đi ngủ sớm một chút. “ Cổ sư gia xua tay: “ Đi nói với nãi nãi, ta biết rồi. “

“ Vâng. “ Cổ Tử Nhân đáp rồi rời khỏi thư phòng. Cổ sư gia đang suy nghĩ phải bẩm báo với Lưu huyện lệnh thế nào. Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cổ sư gia đến huyện nha bẩm báo lại cụ thể những lời Liễu Văn Xương đã nói với Lưu huyện lệnh.

Loading...