Kể từ khi Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc học được cách nhận biết các huyệt vị, mỗi buổi tối Chương Nhược Cẩn đều dạy chúng học châm cứu. Thư viện ở huyện thành cũng gần đó, Liễu Văn Xương ra khỏi học viện, đi được không xa, hắn ta ngẩng đầu tên, nhìn thấy Chương Nhược Cẩn và hai đứa trẻ đang đi phía trước. Liễu Văn Xương đi nhanh vài bước, hét lớn: “ Chương đại phu, đợi đã!”
Nghe tiếng gọi, Chương Nhược Cẩn dừng lại, hắn ta quay đầu lại nhìn, Liễu Văn Xương đã đến gần.
Chương Nhược Cẩn cười: “ Văn Xương, ngươi đến huyện thành từ khi nào vậy? ”
Liễu Văn Xương cười nói: “ Ta đã đến đây hai ngày rồi nhưng cứ bận rộn công việc trong thư viện nên không có thời gian ra ngoài. “
Chương Nhược Cẩn nhẹ nhàng hỏi: “ Ngươi đang dạy học trong thư viện đúng không? ” Liễu Văn Xương gật đầu: “ Ừ, ta đang dạy học trong thư viện. Chương đại phu, còn ngươi thì sao, ngươi có đang xem bệnh ở y quán không? ” Chương Nhược Cẩn cười nhẹ: “ Không, tạm thời bây giờ ta vẫn chưa nghĩ đến việc xem bệnh ở y quán. “
Liễu Văn Xương nhìn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc, thấy cả hai đều mang theo hòm sách nhỏ, bèn hỏi: “ Thừa Nam và Thừa Bắc học trường tư thục nào vậy? ”
“ Có một trường tư thục cách đây không xa, là trường học của một vị thầy đồ già. “ Chương Nhược Cẩn đáp. “ Thừa Nam và Thừa Bắc đi học ở huyện thành, mọi người đang ở đâu rồi, có phải mua nhà rồi không? ” Liễu Văn Xương lại hỏi. Hắn ta nghe cha mình nói rằng Liễu Tiêu Minh đang định mua nhà ở huyện thành, vì vậy cũng bảo sẽ tìm mua một căn nhà ở huyện thành cho hắn ta. Chương Nhược Cẩn mỉm cười: “ Ừm, để thuận tiện cho việc học hành của Thừa Nam và Thừa Bắc, ta đã mua nhà ở gần đây. “
Liễu Văn Xương hơi kinh ngạc: “ Tiêu Minh mua được nhà nhanh vậy sao? ” Chương Nhược Cẩn cười giải thích: “ Lúc ấy ta cũng không chọn lựa nhiều, thấy phù hợp thì mua thôi. “ Năm sau Liễu Văn Xương sẽ tham gia kỳ thi hương, nếu hắn ta đậu kỳ thi hương thì sẽ trở thành cử nhân, còn cả thi hội nữa, nếu muốn thi hội thì phải lên kinh thành, sẽ tốn rất nhiều tiền. Vốn dĩ hắn ta không muốn mua nhà ở huyện thành, nhưng cha hắn ta đã cho hắn ta hơn một trăm lượng bạc để hắn xem trong huyện thành có nhà nào thích hợp thì mua.
“ Tiêu Minh mua nhà thế nào vậy? ” Liễu Văn Xương hơi tò mò. Chương Nhược Cẩn cười cười: “ Chỉ là viện nhỏ mà thôi. Văn Xương, nếu ngày thường rảnh rỗi không có gì làm thì ngươi có thể đến đó chơi. “ Một câu này nhắc nhở Liễu Văn Xương, tối nay hắn ta quả thật có việc. Liễu Văn Xương vội vàng nói: “ Chương đại phu, ta còn có chút việc phải làm, hôm khác ta sẽ đến viện nhỏ đó chơi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-214.html.]
Chương Nhược Cẩn cười nói: “ Được, Văn Xương, ngươi có việc gì thì làm trước đi. “ Liễu Văn Xương vội vàng rời đi. Chương Nhược Cẩn dẫn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc về nhà. “ Cữu cữu, là hai viện mới đúng. “ Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc trịnh trọng sửa lại.
Chương Nhược Cẩn rất vui, hai tên nhóc thông minh này, cái gì cũng hiểu. Hắn ta bật cười ha ha: “ Không sao đâu. “ Cổ sư gia hẹn gặp Liễu Văn Xương tại quán trà, hắn ta bước nhanh về hướng quán trà, hắn ta không thể để Cổ sư gia đợi lâu. Đến quán trà, Liễu Văn Xương bước vào, bên trong quán trà rất náo nhiệt, khách ngồi uống trà gần như chật kín.
Một người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt kể một câu chuyện trên sân khấu, giọng kể đầy tình cảm, cảm xúc dâng trào, những câu chuyện mà người ấy kể có lẽ là thoại bản hoặc những câu chuyện dân gian, thỉnh thoảng lại chêm vào một câu pha trò khiến quan khách vỗ tay cổ vũ ầm ầm. Liễu Văn Xương không quan tâm lắm người kể chuyện đang nói gì, hắn ta đi thẳng lên lầu hai. Trong một nhã gian trên lầu hai, Cổ sư gia vừa thấy Liễu Văn Xương đã đứng dậy nhiệt tình tiếp đón: “ Văn Xương, ngươi đến rồi, ngồi ở đây đi. “ Liễu Văn Xương chắp tay hành lễ: “ Cổ sư gia, đã để ngài đợi lâu rồi. “ Cổ sư gia cười nói với Liễu Văn Xương: “ Không sao, ta cũng vừa ngồi xuống thôi. “
Vừa gặp mặt, hai người hàn huyên vài câu trước.
Tiểu nhị bước vào hỏi: “ Hai vị khách quan cần gọi gì? ” Cổ sư gia gọi một bình trà thơm, còn gọi thêm mấy đĩa bánh ngọt. Liễu Văn Xương đang định lấy bạc ra thì Cổ sư gia đã trả tiền, còn thưởng cho tiểu nhị mấy đồng.
Tiểu nhị nhanh chóng bưng trà và bánh lên: “ Mời hai vị khách quan cứ thong thả dùng. “
Sau đó tiểu nhị rời khỏi nhã gian.
Liễu Văn Xương đứng dậy, rót trà cho Cổ sư gia: “ Cổ sư gia, xin mời!”
Kế đó, hắn ta cũng rót cho mình một chén trà.