Đây là lần đầu tiên Liễu Tiêu Vân lùa một con bò đi cày đất, trông nàng cứ lóng ngóng tay chân, mãi một lúc tâu vẫn chưa thể điều khiển con bò già di chuyển, bộ dạng tuống cuống của nàng khiến Cmhương thị đang nhổ cỏ dại phía sau cười khúc khích không ngừng. Chương thị cười nói: “ Tiêu Vân, thế nào rồi, không phải ca ca muội đã nói rồi sao, nếu con bò không chịu đi thì muội có thrể lấy roi quất nó. “ Liễu Tiêu Vân vô cùng xấu hổ, nàng thấy Điền thị lùa bò cày đất rất dễ dàng thoải mái, nhưng sao đến lượt nàng thì lại không được chứ? Nàng thật sự không tin mấy chuyuện ma quỷ đó, dùng roi quất đuổi cũng được, dùng dây thừng kéo nó đi cũng được.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng con bò già cũng chậm rãi đi về phía trước, lúc này Liễu Tiêu Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên thảo nguyên, dù là con ngựa ngang ngược cứng đầu thế nào nàng cũng có thể huấn luyện nó ngoan ngoãn phục tùng, nhưng giờ đổi thành con bò già này thì nàng không còn lựa chọn nào khác, nàng cũng đành thuận theo nó.
Không lâu sau, Liễu Tiêu Vân đã mệt mỏi đến mức người đầy mồ hôi, ngửa mặt lên trời thở dài, việc cày đất khai hoang nhìn thì dễ nhưng làm thì mới biết không dễ chút nào.
Vẫn là khu trồng trọt trong không gian của nàng là tốt nhất, có máy gieo hạt tự động và máy thu hoạch tự động, chẳng cần cày cấy, vô cùng thoải mái. Tục ngữ có câu ngẩng đầu nhìn chim, cúi đầu bắt gà, nói đến chuyện khai hoang làm ruộng thật sự thì giờ nàng quả là nói thì giỏi lắm những làm lại chẳng được gì.
Chương thị cũng muốn thử một lần: “ Tiêu Vân, muội nghỉ ngơi đi, để ta thử xem. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-212.html.]
Người Liễu Tiêu Vân đổ mồ hôi, cảm thấy rất khát, nàng cầm túi nước lên uống ừng ực mấy ngụm.
Chương thị bắt đầu lùa bò đi cày đất, trước giờ tẩu ấy luôn nhát gan, cũng chưa từng dùng bò đi cày bao giờ, Liễu Tiêu Vân nhìn bộ dạng cẩn thận kia của tẩu ấy mà không nhịn được cười.
Liễu Tiêu Vân đi theo phía sau nhổ cỏ dại, cười nói: “ Tẩu tử, tẩu cứ từ từ là được, không cần sốt ruột. “ Chương thị mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, tẩu ấy cũng luống cuống tay chân không biết phải làm gì: “ Ừ, ta biết rồi, nhưng mà Tiêu Vân à, con bò già này sao lại không nghe lời thế này? !” Liễu Tiêu Vân không nhịn được nữa cười ra tiếng: “ Ha ha ha! Tẩu tử, muội đã nói rồi mà, tẩu không cần vội đâu, cứ từ từ làm là được rồi. Không phải ca ca muội đã nói rồi sao, nếu con bò già không chịu đi thì tẩu cứ dùng roi quất giục nó đi là được. “ Chương thị nghe vậy rất bực bội, tức giận nói: “ A, muội còn cười ta à? Không phải, là do con bò già này không nghe lời thôi, muội xem này, ta bảo nó đi bên trái mà nó lại đi lệch về phía bên phải. Đúng là con bò cứng đầu mà!”
Liễu Tiêu Vân cười lớn đến mức không đứng thẳng nổi: “ Tẩu tử, muội đâu có cười tỷ! Ha ha ha! Việc cày đất khai hoang này thú vị quá đi!” Chương thị dừng lại, lau mồ hôi trên trán: “ Tiêu Vân, muội đến đây làm đi, con bò cứng đầu này không nghe lời chút nào, mệt c.h.ế.t đi được, ta phải nghỉ ngơi một lát đã. “ Liễu Tiêu Vân cười cười lùa bò đi cày đất, chao ôi, công việc đồng áng đúng là không dễ dàng gì. Một nhóm nữ nhân và trẻ em lùa bò cày đất khai hoang, đối với hầu hết mọi người thì đây là công việc rất mới mẻ, nhà nào cũng chọc phá không ít trò cười, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Càng đừng nói đến mẹ con Điền thị đã thông thạo cách lùa bò cày đất, ba mẹ con họ miệt mài thong dong khai khẩn đất hoang. Cũng có một tình tiết nhỏ giữa lúc làm việc. Lúc Lâm thị đang dắt bò đi cày đất, con bê nhỏ chạy chơi bên cạnh, thỉnh thoảng con bò già lại liếc nhìn con bê một cái, tốc độ cày hơi chậm. Thấy mình bị tụt lại phía sau người khác, tính tình Lâm thị nóng nảy, dùng roi quất con bò già vài cái, nhưng con bò già vẫn đi rề rà. Thi thoảng con bê nhỏ lại chạy tới gây rối, Lâm thị nóng tính lên, không nhịn được quất một roi vào người con bê nhỏ, con bê bị đánh đau bỏ chạy. Một roi quất xuống người con bê nhỏ, đồng thời cũng khiến con bò già khó chịu. Thấy con bê bị quất roi, con bò già bỗng nổi cơn thịnh nộ, đuổi theo Lâm thị, còn dùng đầu bò nhắm tới định húc nàng ta, mọi người không khỏi kinh hãi, lớn tiếng la lên nhắc nhở Lâm thị: “ Con bò già nổi điên rồi, mau chạy đi!
Lâm thị sợ tới mức lập tức bỏ chạy, nhưng con bò già vẫn cứ đuổi theo, còn chú bê con lại đứng ngơ ngác ở đó làm người qua đường hóng chuyện.