“ Được! Cứ quyết định như vậy đi!” Liễu Tiêu Vân vui vẻ đồng ý, buổi sáng nàng sẽ lấy cớ chạy bộ rèn luyện để lên núi, chắc là ca ca và tẩu tử sẽ không ngăn cản. Thấy Liễu Tiêu Vân đồng ý, Lạc Mặc Hàn nhất thời kích động, tiến lên muốn ôm nàng. Liễu Tiêu Vân lập tức dịch người đi, để tại một mình hắn ôm không khí. Lạc Mặc Hàn cười sang sảng: “ Cảm ơn ngươi, Tiêu Vân! Chuyện xây nhà của ngươi cứ giao cho ta đi, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi hài lòng. “
Liễu Tiêu Vân bối rối: “ Ngươi định xây nhà cho ta à? ”
Lạc Mặc Hàn âm thầm sắp xếp lại từ ngữ, hắn ta cười và nói với Liễu Tiêu Vân: “ Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đích thân thiết kế nhà cho ngươi, sau đó đưa bản thiết kế cho ngươi xem xét, đợi đến khi ngươi xét duyệt vừa lòng với bản thiết kế đó rồi mới xây nhà. “
Liễu Tiêu Vân nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng vươn tay phải ra: “ Mặc Hàn, giao dịch hoàn tất, hợp tác vui vẻ. “
Lạc Mặc Hàn bật cười, đưa tay ra bắt tay nàng: “ Tiêu Vân, hợp tác vui vẻ!”
Đêm đã khuya, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị trở về: “ Đã muộn rồi, phải về rồi. “
Trong mắt Lạc Mặc Hàn đầy sự quyến luyến không nỡ, dịu dàng nói: “ Ta tiễn ngươi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-211.html.]
Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn nhún người lên ngựa, phóng ngựa quay về. Lúc sắp đến khu ở tạm thời, Liễu Tiêu Vân xoay người xuống ngựa: “ Mặc Hàn, ba ngày sau gặp lại. “
“ Được, Tiêu Vân, gặp lại sau. “ Nói xong, Lạc Mặc Hàn quay đầu ngựa, giục ngựa rời đi. Liễu Tiêu Vân nhìn theo Lạc Mặc Hàn biến mất trong đêm tối, nàng lập tức đưa Tiểu Hắc vào không gian, một mình quay trở lại chỗ ở tạm thời. Hạ Đồng Sinh và Liễu Chiêm Căn vẫn đang trực đêm. Bây giờ đã gần đến giờ tý, cũng sắp đến giờ hai người họ thay ca.
Thấy Liễu Tiêu Vân đến gần, Hạ Đồng Sinh vội vàng hỏi: “ Tiêu Vân, ngươi đã về rồi! Đã trễ như vậy rồi mà ngươi còn đi đâu vậy? ” Liễu Tiêu Vân ngáp một cái: “ Ta đi dạo một vòng thôi, cũng muộn rồi, ta về ngủ đây. “ Nói rồi, Liễu Tiêu Vân trở về lều của mình. Nàng lo lắng cho Tiểu Hắc, lập tức vào không gian. Vừa vào trong, nàng đã nhìn thấy Tiểu Hắc đang ăn cỏ tươi trên bãi cỏ, dường như không có cảm giác xa lạ khó chịu nào, nó thích ứng rất nhanh.
Trong khu trồng trọt có đậu nành mới thu hoạch, Liễu Tiêu Vân hái một nắm đậu nành đút cho Tiểu Hắc: “ Tiểu Hắc, ăn đi, ngươi phải nghe lời nhé. “ Sau khi cho Tiểu Hắc ăn xong, Liễu Tiêu Vân bắt chim cút cho hai chú chim ưng non ăn. Mấy ngày sau, hai con chim ưng non sẽ có thể tự bắt chim cút ăn, nàng không cần phải bắt chim cút cho chúng nữa, chỉ là đôi mắt nhỏ của chúng cứ luôn nhìn chằm chằm vào những con thỏ hoang. Nàng nói với hai chú chim ưng non: “ Hai ngươi còn nhỏ, không được đi trêu chọc thỏ hoang, biết chưa? ”
Làm xong mọi việc, nàng vào phòng tắm tắm rửa qua loa, thay quần áo sạch rồi ném quần áo đã thay vào máy giặt. Hôm nay nàng thật sự rất buồn ngủ, đến mức vừa quay lại lều nàng đã nằm xuống ngủ thiếp đi ngay. Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người ăn sáng rồi bắt đầu làm việc. Người trong phường gạch ngói đánh xe bò giao gạch ngói đến, hơn trăm nam nhân trong thôn vội vàng tất bật xây nhà, còn lại nữ nhân, người già và trẻ em thì tự lùa gia súc đi khai khẩn đất hoang.
Không hề lầm đâu, một nhóm nữ nhân đang lùa gia súc đi khai hoang, người già và trẻ em đi theo sau giúp đỡ. Thỉnh thoảng, hơn trăm nam nhân đang xây nhà nhìn về phía những nữ nhân, người già và trẻ em khai khẩn đất hoang, giờ ngay cả nữ nhân cũng đã dắt bò đi cày rồi, có phải sau này họ cũng sẽ biết đánh xe bò nữa không? Chiều hôm qua, Điền thị dũng cảm lùa bò nhà nàng ấy đi cày xới đất trước, Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi đi theo sau nhặt rễ cỏ, đá cuội và cỏ dại. Mới đầu nàng ấy điều khiển chưa tốt lắm, cày hơi chậm, nhưng sau khi thành thạo thì đã nhanh hơn rất nhiều. Từ sự lo lắng căng thẳng và run rẩy ban đầu đến sau này dần thành thạo hơn, Điền thị cũng tự tin về bản thân mình hơn. Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi liên tục cổ vũ mẹ, giúp đỡ mẹ cày xới đất hoang.
Ánh mắt của các thôn dân đổ dồn về phía mẹ con Điền thị, có tán thưởng, có đồng tình, nhưng không hề có chút khinh thường nào. Điền thị không quan tâm đến ánh mắt và cái nhìn của mọi người về mình, sống sót mới là điều quan trọng nhất, nàng ấy muốn chống đỡ cả một mảnh trời cho hai con gái mình.