Khóe miệng Lạc Mặc Hàn hơi cong lên, ở trong lòng hắn, nàng vẫn luôn tự tin thoải mái như vậy. Trước kia, hắn rất thích khí chất tự tin và thoải mái của nàng, vì vậy hắn mới cố tình tiếp cận nàng. Ước chừng một khắc đồng hồ sau, bọn họ đi tới ven một bờ hồ, hai người cưỡi ngựa chạy chậm tại, từ từ ghìm chặt dây cương, sau đó xoay người xuống ngựa. Lạc Mặc Hàn giữ dây cương của hai con ngựa, cười nói: “ Tiêu Vân, ngươi vân không thay đổi gì cả, vẫn thích kích thích sảng khoái như vậy. “
Những lời này của hắn như đã hiểu biết về nàng nhiều lắm vậy. Liễu Tiêu Vân đan tay sau lưng, duỗi người mấy cái, hít thở sâu vài lần, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nàng lơ đãng nói với Lạc Mặc Hàn: “ Ngươi nói gì chứ, sao có thể không thay đổi được? Từ ba mươi tuổi đột ngột quay về mười lăm tuổi, thay đổi qua nhiều chứ. “
Lạc Mặc Hàn bật cười: “ Ha ha ha, ta cũng vậy, từ ba mươi tuổi đột nhiên về lại hai mươi tuổi, mới đầu ta cảm thấy không quen lắm nữa. “
Hai người ăn ý vui vẻ nhìn nhau. Đúng! Ơ kiếp này, cả hai đều trẻ hơn rất nhiều. Lạc Mặc Hàn chỉ vào con ngựa đen, nói với Liêu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, con ngựa này tặng cho ngươi. “
Liễu Tiêu Vân nghiêm lúc hỏi: “ Tại sao? Là do ta đã đánh bọn giặc Oa sao? Những tên giặc Oa đó đáng phải giết. “
Lạc Mặc Hàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm lúc, “ Đương nhiên bọn giặc Oa đáng phải giết, ta tặng con ngựa này cho ngươi là vì biết ngươi thích cưỡi ngựa. “ Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút: “ Được rồi, cảm ơn ngươi, Mặc Hàn. “
Tâm trạng Liễu Tiêu Vân rất vui vẻ, đã lâu rồi nàng không cưỡi ngựa phi nhanh như vậy, cảm giác tự do bay lượn đã quay trở lại. Nàng thật sự rất thích con ngựa đen như mực này, nàng vuốt ve con ngựa đen, hàm ý sâu xa nói: “ Tiểu Hắc, từ nay về sau ngươi đi theo ta, yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi. “ Tiểu Hắc lại còn cọ cọ tay Liễu Tiêu Vân, tỏ lòng thân thiết với nàng. Liễu Tiêu Vân bật cười vui vẻ. Lạc Mặc Hàn trìu mến nhìn chằm chằm về phía nàng, đây là con ngựa tốt mà hắn đã chọn ra từ hàng ngàn con ngựa từ trường nuôi ngựa, cũng may là nàng thích nó.
Lạc Mặc Hàn do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “ Tiêu Vân, ta có thể thương lượng chuyện này với ngươi không? ” Liễu Tiêu Vân nhướng mày, xem đi, người này lại nữa rồi, không biết lại có chuyện gì đang đợi nàng đây.
Nàng bình tĩnh hỏi: “ Ngươi lại ta hợp tác với ngươi nữa à? ” Hợp tác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-209.html.]
Lạc Mặc Hàn hơi sửng sốt. Không phải sao, hai người đã từng hợp tác thành công hai lần, tính cả lần đánh giặc Oa tối nay thì đã là lần thứ ba rồi. Lạc Mặc Hàn không khỏi âm thầm bật cười.
Một lúc sau, hắn dừng lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Tiêu Vân, hắn nghiêm lúc nói: “ Tiêu Vân, ta muốn mời ngươi giúp ta huấn luyện phủ binh. “ Nghe nói về việc huấn luyện binh lính, Liễu Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi sục lên. Nàng vẫn chưa biết binh lính thời xưa được huấn luyện thế nào.
Hai mắt nàng sáng ngời, nhìn chằm chằm Lạc Mặc Hàn: “ Nói đi, ngươi có bao nhiêu phủ binh? ” Lạc Mặc Hàn trả lời: “ Hiện tại có một vạn phủ binh. “
Liễu Tiêu Vân ngẫm nghĩ một lát, nếu muốn huấn luyện phủ binh thì phải tránh khỏi ca ca và tẩu tử đến An Vương phủ, nhưng cửa ải của ca ca nàng khó mà vượt qua được.
Liễu Tiêu Vân khó hiểu hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Hơn hai trăm thuộc hạ của ngươi ai nấy đều có võ công cao cường, tại sao ngươi lại nhờ ta giúp ngươi huấn luyện phủ binh? ”
Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm Liễu Tiêu Vân: “ Hai trăm người kia chỉ có thể bí mật hành động. “
Liễu Tiêu Vân lập tức hiểu ra, hai trăm người kia là tử sĩ.
Liễu Tiêu Vân nghiêm lúc nói: “ Mặc Hàn, đây là một triều đại hư cấu, nguyên chủ Liễu Tiêu Vân chưa từng ra ngoài, cho nên ta cũng hiểu biết rất ít về triều đại này. “
Lạc Mặc Hàn cười nhẹ: “ Tiêu Vân, nguyên chủ An Vương này, mẫu phi của hắn đã qua đời từ khi hắn mới hai tuổi, hắn được Huệ Phi mà nay là Huệ Thái phi nuôi lớn. Huệ Phi chính là mẫu phi của Ninh Vương, Ninh Vương lớn hơn An Vương một tuổi. Năm An Vương mười bốn tuổi, Ninh Vương mười lăm tuổi, hai huynh đệ theo đại quân xuất chinh đến biên giới phía bắc, chinh chiến liên tục trong ba năm. An Vương đã thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, cùng Ninh Vương trấn giữ biên giới phía bắc. Ai ai cũng nói Ninh Vương tài giỏi mưu lược, An Vương lại thiện chiến, hai vị Vương gia phối hợp với nhau, đánh thắng vô số trận chiến. “
“ Ba năm trước, bệnh tình của Tiên hoàng trở nặng, triệu hồi An Vương và Ninh Vương đang trấn giữ biên giới phía bắc về. Sau khi hồi kinh không bao lâu, hai người đã chủ động buông bỏ binh quyền trước mặt Tiên hoàng. Tiên hoàng phong hai người làm Phiên vương, An Vương được ban cho Lâm An phủ, Ninh Vương được ban cho Huy Ninh phủ làm đất phong, phủ binh không được quá một vạn. Một tháng sau, Tiên hoàng băng hà, Thái tử kế vị. “