Liễu Bỉnh Đức chắp tay sau lưng, trầm giọng nói với Liễu Tiêu Minh: “ Chủ phường gạch ngói nói gần đây có giặc Oa, về muộn không an toàn, sau này cố gắng về càng sớm càng tốt. “
Liễu Tiêu Minh vội vàng đáp: “ Vâng, cháu biết rồi. “ Liễu Tiêu Vân và tẩu tử vội vàng nhóm lửa nấu cơm nước, Liễu Tiêu Minh đi xem phần móng của nhà Liễu Chiêm Căn. Ăn tối xong, đã mệt mỏi cả ngày rồi, Liễu Tiêu Minh không trực đêm, huynh ấy dựng hai cái lều xong lập tức đi nghỉ sớm. Sau khi Chương thị tắm rửa sạch sẽ qua cũng trở về lều nghỉ ngơi.
Hạ Đồng Sinh và Liễu Chiêm Căn đang trực đêm, Liễu Tiêu Vân ngồi bên đống lửa sưởi ấm, nhìn xung quanh. Lạc Mặc Hàn đứng trên một ngọn đồi nhỏ ở phía xa, không ai chú ý đến, Liễu Tiêu Vân đứng dậy đi đến đó.
Hạ Đồng Sinh vội vàng nói: “ Tiêu Vân, đã muộn rồi, ngươi đừng đi xa, không an toàn. “
Liễu Tiêu Vân vẫy tay về phía hắn ta: “ Không sao đâu, ta vừa mới ăn xong, đi dạo một vòng tiêu thực thôi. “
Liễu Chiêm Căn nói với Hạ Đồng Sinh: “ Trời tối như vậy, Tiêu Vân đi đâu chứ? ”
Hạ Đồng Sinh lắc đầu: “ Ta không biết, gan nàng rất lớn, đâu cũng dám đi. “
Hai người trò chuyện, tiếp tục trực đêm.
Nhìn thấy Liễu Tiêu Vân đi về phía mình, khóe miệng Lạc Mặc Hàn không khỏi hơi nhếch lên. Liễu Tiêu Vân ra hiệu cho Lạc Mặc Hàn đi về hướng núi sâu. Hắn hiểu ý, trong đêm tối, hai người sánh vai đi cạnh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-208.html.]
Đi được khoảng một nén hương, Lạc Mặc Hàn vẫn hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Ở Hồ huyện thành có mấy nơi sắp xếp cho dân chạy nạn, điều kiện cũng tốt hơn ở đây, sao các ngươi lại chọn mảnh đất hoang này? ” Liễu Tiêu Vân giải thích: “ Đây là lựa chọn của các thôn dân. Khu vực này cũng khá tốt, nó được bao quanh bởi núi và sông, đất hoang bằng phẳng trống thông thoáng, dễ khai hoang. Sau khi xây nhà và khai khẩn đất hoang xong thì sẽ rất thích hợp để ở lại. “ Lạc Mặc Hàn nghe vậy, khóe mắt nhiễm ý cười: “ Tiêu Vân, xem ra ngươi khá thích nơi này. “ Liễu Tiêu Vân ngọt ngào cười nói: “ Cũng được lắm, ta đã để ý được một chỗ rồi, có thể trồng rừng đào, trồng hoa sen, trồng thêm một ít hoa cỏ, sau đó còn có thể xây một căn nhà lớn nữa. “
Nghe nàng miêu tả vô cùng vui vẻ như vậy, Lạc Mặc Hàn cũng bị nàng lây nhiễm, cười nói: “ Ừm, nghe cũng không tồi, một cuộc sống nông thôn thoải mái nhàn hạ, bình dị mà tao nhã. “ Hai người vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện. Đang đi, Liễu Tiêu Vân đột nhiên dừng lại: “ Mặc Hàn, nơi này rất an toàn, có thể cho thân vệ và ám vệ của ngươi lui xuống không? ” Đi đâu cũng bị người khác theo dõi, nàng cảm thấy hơi phiền.
Hai mươi ám vệ đang gác ẩn mình trên cây căng thẳng, bọn họ lại bị phát hiện. Lạc Mặc Hàn sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ý của Liễu Tiêu Vân, hắn cười sảng khoái: “ Ha ha ha, Tiêu Vân, đợi một chút, ta đưa ngươi đến một nơi. “ Lạc Mặc Hàn phất tay một cái, hai thân vệ và hai mươi ám vệ đồng loạt xuất hiện. “ Vương gia. “ Lận Anh và Quý Toản tiến lên trước khom người hành lễ.
“ Dẫn hai con ngựa xuống núi, những người khác lui ra ngoài đi. “
‘‘Vâng!” Lận Anh và Quý Toản nhận lệnh rời đi. Hai mươi ám vệ nghe lệnh lập tức lui ra ngoài. Lạc Mặc Hàn hơi xấu hổ, hắn muốn giải thích một chút: “ Tiêu Vân, thật ra bọn họ . . . “
Liễu Tiêu Vân cười ngắt lời hắn: “ Mặc Hàn, thân phận của ngươi đặc biệt, dù sao thì ngươi cũng là Vương gia đương triều, điểm này ta có thể hiểu được. “ Lạc Mặc Hàn nghe vậy, thất vọng rầu rĩ. Hai người đi xuống núi từ một hướng khác. Chỉ chốc lát sau đã xuống đến chân núi, Lận Anh và Quý Toản đã dẫn ngựa đứng đợi sẵn ở đó. “ Vương gia. “ Lận Anh dắt một con ngựa trắng đi tới.
Lạc Mặc Hàn cầm lấy dây cương trong tay Lận Anh, Liễu Tiêu Vân cũng nhận lấy dây cương từ Quý Toản. Lạc Mặc Hàn ra lệnh: “ Các ngươi cũng lui ra đi. “
‘‘Vâng, Vương gia. “ Lận Anh và Quý Toản rời đi.
Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân không nói gì, hai người nhìn nhau cười, nhún người lên ngựa. Hắn vung roi giục ngựa, phi nước đại về phía trước. Liễu Tiêu Vân cười khẽ, hơi nghiêng người, mạnh mẽ vung roi, một tiếng hí lớn vang lên, con ngựa tung vó phóng lên, vụt gió thổi bên tai theo sát phía sau. Lạc Mặc Hàn đang cưỡi một con ngựa trắng, phi nhanh như tia chớp. Còn Liễu Tiêu Vân đang cưỡi một con ngựa đen, trông hơi lạnh lùng xa cách, chạy nhưng như một cơn lốc đen. Cả hai mỗi người cưỡi một con ngựa, một trước một sau phóng ngựa chạy rong ruổi suốt đoạn đường. Thỉnh thoảng, Lạc Mặc Hàn thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn Liễu Tiêu Vân cưỡi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng, vẻ mặt vô cùng hào hứng, hăng hái.