Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc hiểu chuyện gật đầu: “ Vâng. “
Buổi chiều trường tư thục còn có tiết học, Chương Nhược Cẩn nói với Thừa Nam và Thừa Bắc: “ Hai đứa vào trường đi, đừng để thầy đợi sốt ruột, đợi tan học cữu cữu sẽ đến đón hai đứa. “
Liễu Tiêu Minh nhìn lại, thấy cậu học sinh trẻ tuổi kia vẫn đang đứng đợi trước cửa, vội vàng bảo hai con trai mau vào trường.
Cánh cửa trường tư thục lại đóng lại, mấy người họ quay về.
Thấy hai con trai thích đi học như vậy, bấy giờ vợ chồng Liễu Tiêu Minh mới cảm thấy yên tâm.
Lúc đi ngang qua tiệm may, Liễu Tiêu Vân đề nghị: “ Tẩu tử, trời trở lạnh rồi, mua thêm quần áo cho Thừa Nam và Thừa Bắc đi. “
Chương thị lập tức nói: “ Không thể chỉ mua quần áo cho hai đứa chúng được, muốn mua quần áo thì cùng mua cho chúng ta luôn. “
Liễu Tiêu Vân bắt đầu nhận hết tất cả: “ Được, chúng ta cũng mua luôn, mỗi người mua thêm mấy món nữa. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-206.html.]
Chương thị cười nói: “ Tiêu Vân, muội tự chọn quần áo cho muội đi, để ta chọn cho những người khác. “
“ Được. “ Liễu Tiêu Vân đồng ý, đến tiệm may chọn quần áo cho mình, chỉ một lúc sau nàng đã chọn được mấy bộ quần áo, đều là váy màu lam nhạt mà nàng thích.
Chương thị biết kích cỡ quần áo của mọi người trong nhà, ngoại trừ quần áo của Tiêu Vân, tẩu ấy chọn cho mỗi người một vài món từ trong ra ngoài, chưởng quầy tiệm may nhiệt tình bước tới giúp đỡ. Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn đứng bên ngoài cửa hàng trò chuyện, sau khi Chương thị chọn quần áo cho hai người xong, tẩu ấy ấy hỏi ý kiến của họ, hai người bọn họ lắc lắc đầu, tẩu ấy cứ chọn mua là được. Tẩu tử chọn quần áo cho cả nhà, Liễu Tiêu Vân sảng khoái trả tiền, khỏi phải nói, cảm giác mua quần áo mới thật là tuyệt. Sau khi mua quần áo xong, mọi người quay về viện, Chương thị và Liễu Tiêu Vân bắt đầu quét dọn phòng. Thật ra, mỗi phòng đều rất sạch sẽ, nhưng Chương thị cảm thấy đây là căn nhà mới mua, vẫn không nhịn được mà quét dọn lại từng căn phòng một lần nữa, hơn nữa còn sắp xếp lại phòng cho từng người. Vì Chương Nhược Cẩn thường xuyên phơi khô dược liệu và nấu thuốc, hắn ta sống một mình trong viện của Liễu Thừa Bắc. Thỉnh thoảng cả nhà Liễu Tiêu Minh đến huyện thành sống một thời gian, họ sẽ ở trong viện của Liễu Thừa Nam.
Dọn dẹp phòng ở hai viện xong cũng đã là giờ thân canh ba, mấy người Liễu Tiêu Minh chuẩn bị trở về, dù trên đường có đi chậm một chút thì cũng có thể về đến trước khi đêm xuống. Chương Nhược Cẩn nói với muội muội hãy yên tâm trở về, hắn ta sẽ chăm sóc Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thật tốt. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử ngồi trên xe bò, Liễu Tiêu Minh đánh xe bò rời khỏi Hồ huyện thành. Suốt đoạn đường chiếc xe bò vẫn luôn chạy nhanh gấp rút, lúc đến Hưng Đức trấn, trời cũng đã sắp sập tối, từ Hưng Đức trấn đến nơi ở tạm thời của họ nếu đi xe bò thì mất hai khắc nữa.
Đến ngã tư đường trong con trấn nhỏ, màn đêm dần dần hạ xuống, trên đường đã không còn bóng người đi lại. Trên đường khó tránh khỏi có ổ gà, buổi tối lại nhìn không rõ, tốc độ đánh xe bò của Liễu Tiêu Minh vô tình chậm lại. Không hiểu sao Chương thị bắt đầu lo lắng: “ Sao trời lại tối nhanh như vậy, biết vậy đã về sớm hơn. “ Liễu Tiêu Vân an ủi tẩu tử: “ Không sao đâu, chúng ta sẽ về tới nhanh thôi. “
Gan Chương thị rất nhỏ: “ Sẽ không gặp phải người xấu chứ? !” Liễu Tiêu Minh tức giận: “ Nàng đừng nói nữa được không!” Vừa mới rời khỏi Hưng Đức trấn, Liễu Tiêu Vân đang định nói gì đó, đột nhiên nàng ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy ở bên trái con đường nhỏ phía có mấy chục người đang lén lút đi về phía Hưng Đức trấn, nếu tiếp tục đi về phía trước thì có thể chạm mặt bọn chúng ngay. Nàng lập tức cảnh giác, chẳng lẽ trong trấn nhỏ này cũng có thổ phỉ sao? Nàng nhanh chóng nhảy xuống xe bò.
Liễu Tiêu Minh và Chương thị sửng sốt: “ Làm sao vậy? ” Liễu Tiêu Minh dừng xe bò lại. Liễu Tiêu Vân nhìn xung quanh, phát hiện bên đường có một quán trà, nàng nhỏ giọng nói: “ Ca ca, tẩu tử, hai người ở quán trà bên đường kia đợi muội, trước khi muội trở về thì tuyệt đối không được đi đâu cả. “ Nói xong, Liễu Tiêu Vân đi một mình về phía trước, nàng muốn nhân lúc trời tối theo sau đám người kia. Đi tiếp không bao lâu, Liễu Tiêu Vân lập tức chú ý đến đoàn người kia chuyển hướng đi vào một con đường khác trong trấn, bọn họ định làm gì vậy?
Liễu Tiêu Minh lo lắng cho muội muội, vừa định đuổi theo, Chương thị đã tỉnh táo cản huynh ấy lại: “ Nghe lời Tiêu Vân đi, đừng gây rắc rối cho muội ấy. “