Mất cả buổi sáng, đến giờ ngọ mới có thể phân chia đất đai, đo đạc rõ ràng xong cho cả ba mươi hộ. Các thôn dân rất hài lòng và vui mừng. Cổ sư gia ho khan một tiếng: “ Đất xây nhà đã phân chia xong rồi, cũng đã đo đạc xong xuôi, kế tiếp mọi người có thể xây nhà, khai khẩn đất hoang. “ Lúc này, Liễu Tiêu Vân đột nhiên hỏi: “ Ngọn đồi nhỏ ở phía bắc kia có thể khai hoang không? ”
Cổ sư gia sư nghe vậy thì sửng sốt, đất hoang bằng phẳng nhiều như vậy, sao lại có người muốn khai hoang ngọn đồi nhỏ kia chứ?
Hắn ta nhìn Liễu Tiêu Vân, không khỏi thắc mắc, vị cô nương này thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi, nàng định khai hoang ngọn đồi nhỏ kia sao?
Liễu Tiêu Vân chỉ vào mảnh đất hoang phía trước ngọn đồi nhỏ: “ Còn cả mảnh đất hoang phía trước ngọn đồi nhỏ kia nữa. “
Cổ sư gia sư gật đầu: “ Cô nương, ngọn đồi nhỏ kia và mảnh đất hoang đằng trước cũng có thể khai hoang được. “ Liễu Tiêu Vân tại hỏi: “ Sau khi khai hoang ngọn đồi nhỏ kia xong, ta có thể xây nhà ở khoảng đất trống phía trước không? ”
‘‘Được, lúc xây nhà cần phải đo đạc đất đai, sau đó đến huyện nha làm khế ước mua bán nhà đất. “
Nói cách khác, hai khu đất không xung đột lẫn nhau, trong lòng Liễu Tiêu Vân đã có tính toán.
Ngọn đồi nhỏ kia phủ đầy bụi cây, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, đâu đâu cũng có đá vụn, không thích hợp cho việc khai hoang, các thôn dân cũng không nỡ dùng trâu bò đến đó khai hoang. Cho dù có tốn thời gian và công sức để khai hoang trồng trọt, nhưng đồi núi cao, việc tưới nước khó khăn, chỉ có thể trông chờ vào sắc mặt ông trời, có thu hoạch được hoa màu hay không vẫn chưa biết, các thôn dân không muốn mạo hiểm như vậy. Phần đất hoang bằng phẳng sau khi được khai hoang đều là những mẫu ruộng màu mỡ, ai mà rảnh rỗi đi khai ngọn đồi nhỏ kia. Vì vậy, chỉ có Liễu Tiêu Vân quan tâm đến hàng trăm mẫu đất trên ngọn đồi nhỏ.
Các thôn dân đều nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu. Không ngờ, ánh mắt Liễu Tiêu Vân lại hướng về phía cái ao nước gần đó. “ Cái ao kia thì sao? ” Cổ sư gia thầm cảm thán, ánh mắt của vị cô nương này thật sự rất khác người thường, ham muốn cũng không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-202.html.]
“ Chỉ cần cô nương có thể khai khẩn được mảnh đất hoang kia, ao nước ở trong phạm vi đó cũng sẽ thuộc về cô nương. “ Liễu Tiêu Vân vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường. Biệt thự, vườn hoa, rừng đào, ao sen, hoàn hảo!
Mọi người đi theo tiễn Cổ sư gia rời đi, Liễu Tiêu Minh nhỏ giọng nói với muội muội: “ Muội muội, chuyện xây nhà muội không hiểu nhiều, đừng nói lung tung nữa. “
‘‘Muội biết, muội chỉ hỏi một chút thôi. “ Liễu Tiêu Vân cũng không vội, nàng còn cần phải nghiêm lúc quy hoạch. Nàng thử thương lượng với ca ca: “ Ca ca, huynh thấy thế này được không? Nhà bên này là do huynh quyết định, còn nhà gần ngọn đồi nhỏ là do muội quyết định. “
Liễu Tiêu Minh sốt ruột: “ Muội muốn làm gì? Xây nhiều nhà như vậy làm gì? Còn nữa, không được động đến thỏi vàng kia đâu, đó là của hồi môn để lại cho muội. “ Liễu Tiêu Vân trả lời rất nghiêm lúc: “ Vâng, muội biết rồi, không động đến thỏi vàng kia. Ca ca yên tâm, muội vẫn còn có thể kiếm thêm càng nhiều tiền làm của hồi môn. “ Chương thị không khỏi che miệng cười nói: “ Tiêu Vân làm việc có chừng mực, nghe theo lời Tiêu Vân đi. “
Liễu Tiêu Minh không còn lời nào để nói. …Buổi trưa, vốn dĩ Liễu Bỉnh Đức định chiêu đãi mấy người Cổ sư gia dùng bữa, nhưng Cổ sư gia vội vàng xua tay từ chối, các thôn dân đều đều đang đắp bếp kê nồi tạm thời, nấu nướng không tiện lắm, mấy người bọn họ nhất quyết quay về huyện thành.
Liễu Văn Xương đã thu dọn hành lý của mình xong từ sớm, hắn ta đi theo Cổ sư gia quay về huyện thành.
Sau khi tiễn đoàn người Cổ sư gia, các thôn dân ăn trưa đơn giản rồi bắt đầu bàn bạc chuyện ngày mai sẽ mang theo giấy tờ hộ tịch đến huyện nha để làm khế ước mua bán nhà và khế ước mua bán đất thế nào. Bây giờ cả ba mươi nhà đều có xe bò, đến huyện nha rất thuận tiện, các thôn dân có thể dùng xe bò đến huyện thành làm khế ước nhà đất nhanh chóng.
Đất xây nhà đã được chia xong, bước tiếp theo là tìm một phường gạch ngói. Cho dù là mỗi nhà muốn xây mấy gian phòng, mọi người đều thống nhất sẽ xây nhà ngói lớn bằng gạch xanh.
Mẹ con Điền thị dự định xây ba gian phòng, nhà họ là nhà khó khăn nhất trong thôn, cũng đã nói rõ với lý chính rằng họ cũng muốn xây nhà ngói bằng gạch xanh giống như mọi người.