Bọn họ chưa từng thấy đám dân chạy nạn nào có cơ thể khỏe mạnh như những thôn dân này. Nói chung tà cơ thể của tất cả thôn dân đều khoẻ mạnh. Liễu Tiêu Vân tìm tới Liễu Bỉnh Đức: “ Lý chính đại bá, ở ngoại ô Lâm An phủ có mấy điền trang đã được thu xếp ổn thỏa, bá cảm thấy thế nào? ”
‘‘Mấy điền trang cơ à? Vân nha đầu, sao cháu biết chuyện ấy? ” Liễu Bỉnh Đức cảm thấy vừa nghi ngò vừa khó hiểu.
Liễu Văn Xương đứng bên cạnh nói thêm vào: “ Những điền trang ở ngoại ô Lâm An phủ, phần lớn đều là tài sản riêng tư của các quan to hiển quý. Chúng ta ở đó cũng không tiện, hay là cứ tới Hồ huyện đi. “
Hắn ta đã nghe bạn cùng trưởng của mình kể, Hồ huyện có núi có sông, khí hậu phì nhiêu, đất đai trù phú, đã vậy dưới sự quản lý của Lưu huyện lệnh, nơi đó dân an nghiệp.
Ở đó thịnh vượng hơn Lộ Tập huyện rất nhiều, là một nơi đang để sinh sống. Hơn nữa, hắn ta có thư đề cử của bạn cùng trướng viết cho Lưu huyện lệnh, cũng có thể tiếp tục dễ dàng làm một tiên sinh dạy học ở Hồ huyện.
Liễu Tiêu Vân nghe ra ý của Liễu Văn Xương, hắn ta vẫn muốn đến sống tại Hồ huyện. Nàng thoáng nhìn về phía đình nhỏ, Lạc Mặc Hàn còn đang chờ ở đó.
Mấy quan binh tập trung các thôn dân lại một chỗ, họ phát cho mỗi hộ năm mươi cân lương thực.
Các thôn dân đều vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, Lâm An phủ quả là không giống với những nơi khác, đối xử rất tốt với dân chạy nạn, đến đây còn được phát lương thực nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-192.html.]
Tranh thủ lúc các thôn dân xếp hàng nhận lương thực, Liễu Tiêu Vân nhanh chóng bước đến chỗ đình nhỏ. Bắt gặp cái nhìn sâu thẳm, nóng bỏng của Lạc Mặc Hàn, Liễu Tiêu Vân chỉ nói một câu đơn giản: “ Mấy người lý chính vẫn muốn đi Hồ huyện!”
“ Ngươi thì sao? ” Lạc Mặc Hàn đột nhiên hỏi nàng. Liễu Tiêu Vân ngạc nhiên, có ca ca và tẩu tử ở đó, nàng chỉ có thể đi cùng các thôn dân của Liễu gia thôn. Nàng hờ hững nói: “ Ta đi theo ca ca và tẩu tử. “ Lạc Mặc Hàn đã hiểu, nàng phải che chở người nhà của mình: “ Cũng được. Ngươi đi thu xếp trước đi. “ Sau đó, hắn trầm giọng gọi: “ Lận Anh. “
‘‘Có thuộc hạ. “ Thị vệ nọ lập tức bước tới. Lạc Mặc Hàn dặn dò vài câu, Lận Anh nhận lệnh rời đi.
“ Tiêu Vân, thật ra An Vương phủ. . . “ Không đợi Lạc Mặc Hàn nói xong, Liễu Tiêu Vân nói thẳng: “ Đa tạ! Ta còn có việc, đi trước đây!” Liễu Tiêu Vân nói xong lập tức rời đi. Lạc Mặc Hàn có vài chuyện muốn nói với nàng, nghĩ đi nghĩ lại hắn thấy ngày sau còn dài, đợi đến khi nàng thu xếp xong xuôi rồi nói sau. “ Vương gia. “
‘‘Sao thế? ”
“ Bẩm vương gia, Thân Tri phủ Thân đại nhân đã tự tay viết một phong thư, sai người mang đến huyện nha Hồ huyện rồi. “ Các thôn dân đã nhận lương thực xong xuôi, họ chất hết lên xe ngựa, xe bò và cả xe đẩy tay. Hì hục đến giữa trưa, họ ăn đơn giản một chút gì đó, sau đó hai tên quan binh cưỡi ngựa dẫn các thôn dân đi tới huyện nha Hồ huyện. Đến giờ Dậu, cuối cùng bọn họ cũng tới được huyện nha của Hồ huyện. Hai tên quan binh tiến vào huyện nha, lúc này Lưu huyện lệnh không có mặt ở huyện nha, Cổ sư gia cuống quýt ra tiếp đón. Hai tên quan binh nói rõ tình huống, giao hai phong thư cho Cổ sư gia huyện nha sau đó rời đi. Cổ sư gia cầm hai phong thư, vừa mở ra xem hắn ta đã sợ hết hồn. Một phong thư là thư đề cử, một phong là thư tay do chính Thân Tri phủ viết. Hồ huyện cũng từng nhận dân chạy nạn, thế nhưng chưa từng nhận được thư tay do Thân Tri phủ Thân đại nhân gửi tới bao giờ.
Cổ sư gia vội vàng sai mấy nha dịch đi tìm Lưu huyện lệnh. Hồ huyện còn vài nơi đã được bố trí đâu vào đó, trước khi Lưu huyện lệnh trở về, cứ để các thôn dân tự chọn trước vậy. “ Lý chính của thôn các ngươi đâu? ” Cổ sư gia hỏi các thôn dân. Liễu Bỉnh Đức lập tức đứng dậy, cuống quít nói: “ Ta là lý chính của Liễu gia thôn. “ Cổ sư gia đánh giá Liễu Bỉnh Đức một lúc, ừm, người này nhìn qua rất có uy tín. Cổ sư gia hỏi: “ Ngươi là lý chính à? Tên ngươi là gì? ”
Liễu Bỉnh Đức đáp: “ Đúng thế, ta tên Liễu Bỉnh Đức!” Cổ sư gia hỏi tiếp: “ Thôn các ngươi có tất cả bao nhiêu hộ? ” Liễu Bỉnh Đức vội vàng nói: “ Ba mươi hộ!”
‘‘À. . . ba mươi hộ, ừm. . . Bây giờ, Lưu huyện lệnh Lưu đại nhân. . . đang không có ở đây. . . “ Cổ sư gia nói chuyện hết sức chậm rãi, các thôn dân vừa nghe thấy thế lập tức nháo nhác hết cả lên như ong vỡ tổ.