Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:27:55
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp trước cha mẹ của Liễu Tiêu Vân đều tốt nghiệp ngành y ra, họ kinh doanh thiết bị y tế và dược liệu. Mưa đầm thấm đất, nàng sống trong môi trường ấy nên cũng nghe được một vài cmhuyện kỳ lạ. Nàng từng nghe nói, dược liệu đắt giá ngưu hoàng tà những viên sỏi trong cơ thể của bò cày. Thế mới nói, Chương Nhược Cần bỏ ra năm lượng bạc mua một con bò bị rbệnh cuối cùng tại có được ngưu hoàng, chẳng những hắn ta không bị tỗ vốn, trái lại còn kiếm được bộn tiền. Sau bữa cơm chiều, Liễu Văn Xương đang giơ cây đuốc tên xem địa đồu, Hạ Đồng Sinh đi tới hỏi: “ Văn Xương, ta nghe nói Lâm An phủ là đất phong của An Vương, có đúng thế không? ”

“ Đúng thế. Huy Ninh phủ là đất phong của Ninh Vương, Lâm An phủ là đất phong của An Vương Lạc Mặc Hàn. “

Liễu Văn Xương nói xong câu đó lại tiếp tục nghiên cứu tấm địa đồ kia. An Vương Lạc Mặc Hàn? Hóa ra tên của hắn là Lạc Mặc Hàn! Liễu Tiêu Vân nghe mà sợ, lẽ nào người đó là hắn ư? Nhìn màn đêm thăm thẳm vô tận, nàng bỗng cảm thấy buồn cười, chẳng trách hắn lại gọi thẳng tên của nàng như thế.

An Vương Lạc Mặc Hàn. Chương Nhược Cẩn khẽ cau mày.

Đêm khuya, Liễu Tiêu Vân nằm mãi mà vẫn ngủ được, nàng quyết định tiến vào không gian bắt đầu làm việc. Năm mươi mẫu hoa màu đã đến lúc thu hoạch, nàng bố trí máy thu hoạch tự động trước, sau đó đập hai con chim cút chuẩn bị cho hai con chim ưng non ăn.

Hai con chim ưng non lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể vỗ cánh bay vài vòng. Chẳng qua là đôi mắt của hai đứa nó cứ nhìn chằm chằm vào đám thỏ rừng là sao nhỉ? Liễu Tiêu Vân ném hai con chim cút cho hai con chim ưng non và bảo: “ Hai ngươi đang nhìn cái gì thế, mau ăn thịt chim cút đi này. “

Rửa tay xong, Liễu Tiêu Vân hái ba trái đào, nàng ăn một trái, hai trái còn lại đem đút cho Tiểu Bạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-187.html.]

Ủa? Hồ ly trắng đâu rồi? Ra là nó đang cuộn tròn cơ thể mập mạp của mình lại và say giấc nồng trên bãi cỏ, trứng chim cút vẫn còn nguyên ở đó mà nó chưa chịu nhặt!

Liễu Tiêu Vân gào lên một tiếng: “ Hồ ly trắng!” Cái đuôi của hồ ly trắng khẽ giật giật, nó lại tiếp tục giả bộ ngủ. Hồ ly thối, còn biết giả bộ cơ đấy. Liễu Tiêu Vân đang định bước qua đó dạy dỗ hồ ly trắng một trận, nó đã ngoan ngoãn thức giấc và đi kiếm trứng chim cút.

Từ khi nàng cho hồ ly trắng đi nhặt trứng chim cút cho đến nay, nó đã chẳng thèm để ý đến dáng người của mình nữa. Nó đã béo đến mức híp cả mắt lại, xem ra là đã ăn không ít chim cút rồi. Chim cút là loài tự sinh tự dưỡng, tốc độ sinh trưởng của nó rất nhanh, ngày nào cũng đi nhặt trứng chim cút đã khiến hồ ly trắng buông thả chính mình. Liễu Tiêu Vân không để ý đến nó nữa, nàng ăn đào xong bèn trở về thư phòng. Liễu Tiêu Vân ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm miếng ngọc bội kia lên ngẫm nghĩ. Lạc Mặc Hàn, liệu có phải là hắn không?

Nếu như là hắn thật, vậy thì lúc tiêu diệt sơn tặc, có lẽ hắn đã phái thủ hạ đi tra xét thân phận của nàng, từ đó hắn vẫn tiếp tục theo dõi nàng cho đến tận bây giờ. Sau đó, có lẽ hắn biết chuyện nàng có thể tiêu diệt sói đầu đàn, thế là hắn lại tiếp tục tìm đến nàng để hợp tác. Nếu như nói lúc tiêu diệt sơn tặc họ vô tình gặp được nhau, có hợp tác đầu tiên. Vậy lần hợp tác thứ hai biết phải nói thế nào đây, mượn tay nàng diệt đàn sói, chắc chắn đây là ý định của hắn!

Diệt sơn tặc cũng được, diệt đàn sói cũng chẳng sao, dù gì cũng là diệt trừ bớt các mối nguy hiểm cho các thôn dân. Hắn và nàng hợp tác với nhau hai lần, có lẽ cũng được xem là đôi bên cùng có lợi. Hắn nói đến Lâm An phủ thành, sẽ có chuyện nói với nàng. Rốt cuộc là hắn muốn nói cái gì mới được cơ chứ? An Vương ư? Lạc Mặc Hàn ư? Ha ha ha! Đúng là thân phận vừa đặc biệt vừa hiển hách!

Mà thôi, nàng nghĩ nhiều như thế để làm gì, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến cả thôi! Nghĩ vậy Liễu Tiêu Vân trở về lều vải, nàng đốt một chút hương an thần dần dần chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, mọi người vừa thức dậy đã bắt đầu bận rộn, dường như họ đã quá quen với cuộc sống như thế. Đoàn người ăn sáng một cách đơn giản, sau đó Liễu Bỉnh Đức dẫn các thôn dân tiếp tục đi về phía trước.

. . . Thời gian trôi qua từng ngày, càng xuôi nam, sắc xanh ở hai bên núi của quan đạo ngày càng tươi tốt. Núi non trùng điệp, không khí càng ngày càng trong lành, ẩm ướt. Trong lòng mọi người cũng biết rõ, chẳng mấy chốc nữa họ sẽ đến được Lâm An phủ.

Loading...