Mọi người thấy thế lắc đầu ngao ngán: “ Thôi xong! Cuối cùng thì con bò già vẫn gục ngã!” Liễu Tiêu Minh vội vã chạy tới, hỏi Chương Nhược Cẩn: “ Con bò già thế nào rồi? ” Chương Nhược Cẩn lắc đầu nói thẳng: “ Chắc là nó không sống nổi nữa rồi! Ngươi mau đi gọi mấy người qua đây giúp đỡ đi!”
“ Biết rồi!” Liễu Tiêu Minh lại chạy quay lại, huynh ấy gọi Liễu đồ tể và mấy người khác tới giúp đỡ.
Nhìn con bò già ngã xuống, mấy người đang giúp đỡ g.i.ế.c thịt, Chương thị thở dài, không nói gì thêm nữa!
Liễu Tiêu Vân bưng một cái chậu lớn đến, đưa nó cho Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại ca, lát nữa huynh có thể bỏ nội tạng của con bò vào trong chiếc chậu này. “
Chương Nhược Cẩn cũng đang có ý đó.
Liễu Thừa Bắc và Liễu Thừa Bắc cũng chạy tới theo, hai đứa nó ngửa gương mặt nhỏ lên, tò mò hỏi: “ Cô ơi, chẳng phải chúng ta mới mua con bò già về sao, sao nó c.h.ế.t nhanh thế? ”
Liễu Tiêu Vân nói: “ Con bò già bị bệnh nên mới chết. “
“ Bệnh gì thế ạ? ” Hai đứa cháu nhỏ vừa nghịch nồi vừa hỏi cho đến cùng.
Liễu Tiêu Vân thuận miệng nói một câu: “ Bị bệnh sỏi thận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-186.html.]
‘‘Bệnh sỏi thận là như thế nào ạ? ”
‘‘Đi thôi, từ từ rồi cô nói cho hai cháu biết!” Liễu Tiêu Vân vừa nói vừa dẫn hai đứa cháu nhỏ đi chỗ khác.
Liễu Tiêu Vân đưa ra một lời giải thích chung chung về căn bệnh sỏi thận này, bản thân nàng cũng chẳng biết hai đứa cháu nhỏ của mình nghe xong có hiểu được gì không. Con bò già đã không ăn cỏ suốt mấy ngày trời, nay gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trông rất đáng thương, sau khi g.i.ế.c cũng chẳng được bao nhiêu thịt!Chương Nhược Cẩn chỉ lo cầm nội tạng bò ra bờ sông để rửa, những chuyện khác hắn ta giao hết cho Liễu Tiêu Minh.
Liễu Tiêu Minh giữ lại da bò, gân bò, thịt bò, còn đầu bò, xương bò, móng bò thì đưa cho mọi người mang đi hầm. Chương Nhược Cẩn cẩn thận làm sạch nội tạng của con bò ở bờ sông, sau khi rửa được một lúc, đúng như những gì hắn ta đã dự đoán, trong mớ nội tạng có một cục màu vàng to bằng nắm tay người lớn. Đúng rồi! Chính là nó!
Trong lòng thầm thấy vui vẻ, Chương Nhược Cẩn cất ngay cái cục màu vàng đó đi với vẻ mặt không thay đổi, sau đó gọi to một tiếng: “ Tiêu Minh, mang mấy thứ nội tạng bò này vào hầm cùng xương bò đi này!”
‘‘Đến ngay đây!” Liễu Tiêu Minh đáp một tiếng, sau đó sai Hạ Thiết Sinh đi lấy nội tạng bò. Hạ Thiết Sinh chạy tới, bưng phần nội tạng bò đã được rửa sạch sẽ về.
Buổi tối, họ đốt mấy đống lửa trại, các thôn dân túm tụm lại với nhau, cùng nhau ăn một nồi xương bò hầm khổng lồ. Bầu không khí hơi nặng nề, chẳng ai nói thêm câu nào nữa. . . Dù gì thì đây cũng là con bò do Chương đại phu bỏ năm lượng bạc ra mới mua được! Lúc sáng vẫn là con bò già, đến chiều tối đã biến thành canh xương bò hầm, thật không thể hiểu nổi chuyện này là thế nào nữa? Ôi, thật chẳng biết Chương đại phu nghĩ thế nào? Chương đại phu dẫn mọi người đi hái dược liệu đã kiếm được rất nhiều bạc, bây giờ còn mời mọi người ăn canh xương bò hầm nữa! Chao ôi, Chương đại phu quả đúng là một người tốt! Có thể ăn thịt bò, còn được uống cả canh xương bò nữa, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Bò cày là tài sản lớn và quan trọng đối với mỗi gia đình. Dù có là ai đi chẳng nữa cũng sẽ không nỡ lòng nào g.i.ế.c thịt bò cày, trừ phi con bò cày đó ốm c.h.ế.t hoặc vô duyên vô cớ mà chết, mới có thể g.i.ế.c thịt. Liễu Tiêu Minh ăn bánh bột ngỗ uống canh xương bò, huynh ấy im lặng không nói tiếng nào. Chương thị còn an ủi ca ca mình một câu: “ Huynh à, không sao đâu. “ Chương Nhược Cẩn mỉm cười, hắn ta nói với muội muội của mình rằng: “ Muội đừng lo, vốn cũng chẳng có chuyện gì to tát!”
Chương thị nghe xong khẽ run lên, Chương Nhược Cẩn nói vậy là sao, dường như hắn ta cũng không để tâm chuyện này thật. Nghe thấy tiếng cười của Chương đại phu, mọi người yên lặng đứng lên, không hẹn mà cùng nhau đi thu dọn bếp và nồi niêu!Liễu Tiêu Vân cảm thấy buồn cười, ngoại trừ Chương Nhược Cẩn, xem ra tâm trạng của mọi người đều khá nặng nề. Thấy biểu hiện thản nhiên, gần như chẳng có chuyện gì xảy ra của Chương Nhược Cẩn, nàng đoán có lẽ hắn ta đã tìm được ngưu hoàng. Ngưu hoàng là dược liệu quý báu, giá cả có thể sánh ngang với hoàng kim. Chẳng biết một cục ngưu hoàng có thể mua được bao nhiêu con bò.