Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:27:50
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ Liễu Tiêu Vân cũng hiểu ý của Chương Nhược Cẩn. Mọi người bắt đầu bận rộn, bò và xe cũng đã mua rồi, họ cố gắng chuyển hết đồ đạc lên xe bò thay vì chất hết tên xe đây tay như trước. Ngoại trừ quần áo, đệm chăn để trên xe ngựa, Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn chuyển hết những thứ đồ khác tên xe bò.

Liễu Tiêu Minh đánh xe ngựa, Chương Nhược Cẩn vội vàng đánh xe bò đi theo, phía sau xe bò còn có thêm một con bò già ốm yếu, gầy gò.

Nam nữ già trẻ đều có, đoàn người với hơn hai trăm người lại tiếp tục lên đường, tạo nên một cảnh lượng mênh mông, cuồn cuộn.

Ai nấy trong đoàn người cũng đều có gương mặt hồng hào, tràn đầy sức sống. Trong đoàn của bọn họ có một cỗ xe ngựa sang trọng, còn có mười mấy chiếc xe bò và hơn chục chiếc xe đẩy tay, mỗi lần đoàn của họ đi qua trấn nhỏ, đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong trấn.

Có xe bò và xe ngựa hỗ trợ, mọi người đều cảm thấy thoải mái, đễ đàng hơn nhiều. Liêu đồ tế và cậu con trai út cùng đánh xe bò, cậu con trai cả đẩy xe theo ở phía sau. Từ khi Liễu đồ tể mua xe bò về đến giờ vẫn chưa đám nhìn Lâm thị cái nào, gã to mình bị măng, gã quay qua hỏi cậu con trai út: “ Con trai này, chuyện chúng ta mua một con bê chắc mẹ con không giận đâu nhỉ? ”

Liễu Hổ cười nói: “ Cha à, cha chỉ cần quay đầu lại nhìn là biết ngay ấy mà!”

Liễu đồ tể nghe vậy bèn lén quay đầu nhìn về phía sau một cái, vừa nhìn gã đã thấy Lâm thị đang dắt con bê nhỏ đi theo phía sau, miệng còn đang cười toe toét!Quan đạo tương đối bằng phẳng, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử ngồi ở trong xe ngựa, thoải mái hơn nhiều so với những thôn dân phải đi bộ bằng hai chân bên ngoài kia.

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc không muốn ngồi ở trong xe ngựa, cả hai đứa nó cảm thấy ngồi trong xe ngựa chán phát hoảng, thế là cả hai ngồi phía trước xe. Ngồi ở trong xe ngựa, Chương thị nhàn rỗi không có chuyện gì làm bèn may giày và may quần áo cho cả nhà.

Nguyên chủ cũng biết làm giày, thế nhưng Liễu Tiêu Vân lại không biết. Nàng cầm kim thử may đế giày, nhìn trông có vẻ hơi lóng ngóng.

Chương thị may đế giày rất khéo léo, thành thạo, thỉnh thoảng tẩu ấy lại vén rèm xe lên nhìn về phía sau. Tấu ấy nhìn thấy ca ca mình đang đánh xe bò, lại thấy cả con bò già ốm yếu buộc phía sau xe, Chương thị than thở: “ Không biết ca ca ta nghĩ thế nào nữa, tự dưng lại mua một con bò bị bệnh về làm gì không biết!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-185.html.]

Liễu Tiêu Vân khẽ mỉm cười nói với tẩu ấy: “ Tẩu tử à, chắc huynh ấy có ý của riêng mình!” Chương thị buông rèm xe xuống: “ Con bò bị bệnh thì có thể làm được việc gì kia chứ! Gầy gò đến nỗi không bước nổi, chỉ nhìn là biết chưa chắc đã sống được mấy ngày!”

Các thôn dân xuất phát muộn, mãi đến tận trưa họ mới đi qua một thôn trang nhỏ, bánh bao họ mua ở trấn nhỏ vào sáng sớm nay vẫn chưa ăn hết. Thế là cả đoàn ăn bánh bao, không nghỉ ngơi mà tiếp tục lên đường luôn. Bởi vì phía sau xe có buộc thêm một con bò già bị bệnh nên xe bò của Chương Nhược Cẩn di chuyển khá chậm chạp. Thôn dân đẩy xe nhanh chóng vượt qua xe bò của hắn ta.

Có thôn dân còn có ý tốt nhắc nhở: “ Chương đại phu này, hình như con bò phía sau không đi nổi nữa rồi!” Chương Nhược Cẩn cười đáp: “ Không sao đâu, đi chậm một chút là được!”

Dần dần, chiếc xe bò của Chương Nhược Cẩn rớt lại phía sau cùng của đoàn người.

Tấm địa đồ kia của Liễu Văn Xương đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuyến đi này của họ, nơi nào có thôn trang, nơi nào có sông có hồ nước, đều được đánh dấu một cách hết sức rõ ràng ở trên đó.

Sau khi đi qua hai thôn trang nhỏ liên tiếp đã tới gần giờ Dậu, thấy cả đoàn sắp đang ở rất gần một con sông nhỏ, Liễu Văn Xương tiếp tục dẫn đoàn người đi về phía con sông nhỏ đó.

Đi ròng rã suốt một ngày trời, Liễu Bỉnh Đức quyết định nghỉ ngơi tại đó. Xuôi về phía nam, khắp các con sông nhỏ đều có nước, mọi người lại càng cảm thấy xuôi nam là lựa chọn đúng đắn.

Ở bên bờ sông nhỏ, trước không có thôn sau không thấy điếm, chẳng cần phải kiêng kỵ quá nhiều, họ có thể dỡ hành lý xuống, dựng bếp, bắc nồi, chuẩn bị thổi cơm. Sau khi dừng lại, Chương Nhược Cẩn dắt con bò già đến chỗ cạn nước ở hạ lưu của con sông nhỏ để cho nó uống nước.

Mọi người đứng ở bên bờ sông nhỏ nhìn con vật hiếm có khó tìm nọ, liên tục cảm thán, con bò này có thể chống đỡ được đến giờ quả là một kỳ tích!

Lúc này, bỗng có thôn dân kinh ngạc thốt lên: “ Mau nhìn kìa, hình như con bò già sắp c.h.ế.t đến nơi rồi!”

Loading...