Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:27:45
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương chưởng quầy chấp nhận: “ Mười lượng bạc cũng được, ta chẳng lời được nửa đồng nào từ con bò này ấy!” Liễu Tiêu Minh vô cùng hài lòng, chuẩn bị theo Vmương chưởng quầy đi xem buồng xe. “ Tiêu Minh, chờ một chút!” Chương Nhược Cẩn bỗng dưng gọi huynh ấy tại.

Nghe thấy Chương Nhược Cẩn gọi mình, Liễru Tiêu Minh đi tới.

Vương chưởng quầy cũng cuống quít đi theo, thấy mối làm ăn sắp đâu vào đấy, chỉ mong sẽ không có bất cứ thay đổi nào, hy vọng mối làum ăn này sẽ ổn thỏa!

Chương Nhược Cẩn đang nhìn chằm chằm vào một con bò già gầy gò với biểu hiện vô cùng tập trung.

Liễu Tiêu Minh không rõ ý của Chương Nhược Cẩn là gì, đừng có nói là huynh ấy muốn mua con bò này nhé!

Ánh mắt đó của huynh ấy là sao?

Vương chưởng quầy bước tới gần, hắn ta nhìn con bò này, không khỏi âm thầm thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-183.html.]

Hắn ta mua con bò này từ vùng đồng ruộng của nông gia từ nửa tháng trước, lúc đó hắn ta bỏ ra sáu lượng bạc, nghĩ là chỉ cần nuôi thêm mấy ngày là có thể bán nó đi với giá tám lượng bạc.

Lúc mới mua về con bò vẫn rất khỏe mạnh, cơ thể to khỏe, nhìn qua mọi thứ đều có vẻ hết sức bình thường. Chẳng qua là nó ăn hơi ít nhưng lại uống khá nhiều nước. Khi ấy hắn ta còn tưởng rằng qua hai ngày nữa con bò già này sẽ quen với hoàn cảnh sống mới. Ai ngờ, con bò già ăn cỏ càng ngày càng ít, đến ngày thứ mười, nó không ăn một ngọn cỏ nào, chỉ uống nước. Hắn ta đã tìm một vị thú y đến để khám cho con bò già nhưng ngay cả vị thú y cũng không tìm ra được nguyên nhân. Con bò già không ăn cỏ, thú y cũng hết cách, Vương chưởng quầy nghĩ lẽ nào con bò già này sẽ c.h.ế.t trong tay mình.

Không có cách nào khác, hắn ta cũng có lúc nhìn nhầm. Ôi, cái con bò già này khiến Vương chưởng quầy khóc không ra nước mắt!Biết phải nói thế nào đây nhỉ, chuyện làm ăn đúng là chẳng dễ dàng!Thế là bây giờ, chỉ cần nhìn thấy con bò già này là Vương chưởng quầy lại thấy đau đầu!Hắn ta càng cảm thấy đau khổ hơn khi thấy những đồng bạc trắng đang mất dần!

Chương Nhược Cẩn đột nhiên hỏi: “ Vương chưởng quầy, con bò này có giá bao nhiêu? ” Vương chưởng quầy sửng sốt, lẽ nào người này không nhìn ra nó là một con con bò bị bệnh sao? Vương chưởng quầy thoáng nhìn về phía Liễu Tiêu Minh, lại quay qua nhìn Chương Nhược Cẩn, giọng điệu bắt đầu trở nên do dự: “ Con bò này. . . “ Nghe thấy thế, Liễu Tiêu Minh cuống lên, vội vàng kéo Chương Nhược Cẩn qua một bên, khẽ thì thầm: “ Con bò này vừa nhìn đã biết là bị bệnh, không thể kéo xe được, ta đã chọn được một con bò khác khỏe mạnh hơn con này nhiều rồi!”

Chương Nhược Cẩn cười đáp: “ Ta biết!” Hai mắt của Liễu Tiêu Minh trợn tròn lên, huynh ấy lắp bắp: “ Không phải chứ. . . Huynh biết rồi. . . mà vẫn muốn mua con bò bị bệnh này à? ” Chương Nhược Cẩn vỗ vỗ vai Liễu Tiêu Minh: “ Không sao đâu! Trong lòng ta đã có tính toán cả rồi!” Vương chưởng quầy còn đang do dự, nói thật, hắn ta rất muốn bán quách con bò già ốm yếu này đi.

Thế nhưng là một người làm ăn buôn bán, Vương chưởng quầy biết, làm ăn là phải giữ chữ tín. Khách hàng đến chỗ hắn ta đều mua bò về để kéo xe, nếu như hắn ta bán cho người ta một con bò bị bệnh, không thể kéo xe, không thể cày ruộng, như thế có khác nào lừa dối người ta!Làm người phải biết thế nào là đúng là sai, kinh doanh phải biết giữ chữ tín! Phải biết giữ lời hứa! Vương chưởng quầy vẫn quyết định thành thật với Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn: “ Con bò này bị ốm rồi, nó không kéo được xe! Cũng không cày được ruộng đâu!” Chương Nhược Cẩn nghe xong cũng chẳng phản đối, hắn ta thản nhiên nói: “ Không sao, chúng ta mua cả hai con bò. Vương chưởng quầy, ngại quá, cho hỏi con bò bị bệnh này có giá bao nhiêu? ” Vương chưởng quầy ngạc nhiên há hốc miệng, hắn ta đã nói rõ mọi chuyện, tại sao người này vẫn còn muốn mua con bò bị bệnh này kia chứ?

Hắn ta hơi khó xử nói: “ Chuyện này. . . “ Thoáng dừng lại một chút, hắn ta quyết định nhấn mạnh thêm lần nữa: “ Ngươi có chắc chắn là mình muốn mua con bò bị bệnh này chứ!” Chương Nhược Cẩn khẽ mỉm cười, đáp: “ Đúng thế, ta muốn mua cả hai con bò!” Trong lòng Liễu Tiêu Minh cảm thấy sốt ruột, huynh ấy đứng bên cạnh, nghe cuộc trò chuyện của hai người kia mà lo lắng đến mức giậm chân. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, chẳng phải họ đến đây là để mua bò về kéo xe sao, không dưng mua cái con bò bị bệnh này làm gì?

Loading...