Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:27:38
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Nhược Cẩn mỉm cười: “ Muội đừng lo, huynh có bạc đây rồi. “ Hắn ta đang nghĩ cách xây một ngỗi nhà mới cho gia đình muội muội đây!

“ Chuyện này. . . “ Chương thị cũng chẳng biết phải làm sao.

Chương Nhược Cẩn không chịu giữ số bạc này cho mình dùng, Liễu Tiêu Minh thì ngại không chịu nhận.

Cuối cùng, Chương thị đành nhận một trăm lượng bạc, nói với ca ca mình: “ Ca, còn lại huynh giữ nhé. “

Chương Nhược Cẩn không thể làm gì khác hơn, đành phải thỏa hiệp: “ Thôi được rồi. “

Chương thị giao một trăm lượng bạc cho Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, muội giữ chô bạc này đi nhé. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười, nhận lấy: “ Muội biết rồi. “ Trong bữa tối, mọi người đều ăn bánh bao và uống ít nước.

Có quán trọ trong thị trấn, Liễu Bỉnh Đức hỏi ý kiến của mọi người xem thử họ muốn ở quán trọ hay tiếp tục ngủ ngoài trời.

“ Lý chính, chúng ta nhiều người thế này mà, quán trọ nào chứa nổi. “

‘‘Đúng đó, ở quán trọ thì mọi người sẽ bị phân tán, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? ”

‘‘Ở quán trọ một buổi tối ít nhất cũng phải mất mười mấy đồng, thà để dành đó mua mấy cái bánh bao ăn còn hơn ấy. “

“ Chúng ta sống trong núi non hoang vu mà còn không sợ nữa là, cắm trại ở ngoài thị trấn nhỏ chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi!”

‘‘Trời cũng không lạnh lắm, điều kiện thế này tốt hơn hồi ở trong chốn rừng sâu núi thẳm nhiều, không cần ở trọ đâu. “

‘‘Quán trọ rẻ nhất là trải rơm ra, mười mấy người ngủ chung trên đống rơm chồng tạm thành giường đấy, thật sự không cần thiết phải tiêu mười mấy đồng vì chuyện này đâu. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-180.html.]

Nói đi nói về, thực chất các thôn dân không nỡ tiêu pha mà thôi. Mặc dù họ đã kiếm được nhiều bạc nhờ việc bán dược liệu nhưng khi tìm được chỗ ở cố định thì sẽ cần chi tiêu vào rất nhiều thứ, thế nên họ tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó. Cuộc trao đổi kết thúc tại đây, tất cả đều cùng đồng ý tìm chỗ ngoài thị trấn để cắm trại.

Có một khu vực trống rộng rãi cách thị trấn nhỏ không xa, nhà nhà bèn tất bật dựng lều vải tại đây. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn sắp xếp người gác đêm. Vẫn chia hai nhóm, một nhóm sáu người gác từ tối đến đêm, một nhóm sáu người gác từ đêm đến sáng như lần trước.

Tuy nhiên, có một điều khác biệt là họ không đốt lửa cũng không châm đuốc ở đây, những người gác đêm chỉ thủ sẵn đao sắc và đề cao cảnh giác mà thôi. Dù gì họ cũng ở ngay bên cạnh thị trấn, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, nếu châm lửa thì sẽ dễ thu hút sự chú ý của những người đó. . . .

Một đêm trôi qua trong yên bình, không có chuyện bất trắc nào xảy ra. Sáng sớm hôm sau, khi các tiểu thương và những người bán hàng rong dậy sớm vào trấn nhỏ bán hàng, Liễu Bỉnh Đức cũng đánh thức các thôn dân. Bởi vì không thể bắc bếp nấu ăn nên mỗi nhà cử một người lên trấn mua đồ ăn sáng.

Khi những người phụ trách mua đồ ăn sáng quay về, người xung quanh vừa thấy đã bật cười, hóa ra bọn họ không hẹn mà cùng mua bánh bao cả. Sau khi ăn sáng, Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người thu dọn sơ qua để chuẩn bị băng qua thị trấn nhỏ, tiếp tục khởi hành xuôi Nam. Lúc này, sáu gia đình bán dược liệu, kiếm được nhiều bạc muốn vào thị trấn mua xe bò.

Trong đó bao gồm gia đình của Hạ thợ săn và Liễu đồ tể.

Chương Nhược Cần cũng đề xuất mua một chiếc xe bò để chất toàn bộ đồ đạc trong nhà lên xe, muội muội và Tiêu Vân cũng có thể ngồi trong xe ngựa, như vậy việc đi đường cũng sẽ đỡ được phần nào vất vả. Liễu Tiêu Minh ngay lập tức tán thành, mua một chiếc xe bò chỉ mất xấp xỉ mười lượng bạc mà thôi. Nhắc đến việc vào thị trấn mua xe bò, có thêm ba hộ gia đình phân vân.

Có xe bò thì chẳng những dễ đi đường hơn mà còn cần thiết cho việc cày ruộng sau này nữa.

Mấy gia đình cùng nhau đi mua xe bò, không khéo được lấy giá rẻ hơn chút đỉnh cũng nên.

Liễu Bỉnh Đức thấy vậy bèn vung tay, cho mọi người nửa canh giờ để đi mua xe bò, lương thực, dầu ăn, muối cũng như đồ dùng sinh hoạt.

Bây giờ ai ai cũng có bạc, muốn mua gì cũng được, cái đó tùy vào sắp xếp của mỗi nhà.

Kết luận là, mua xe bò giúp ích được rất nhiều thứ!

Chờ đến mọi chuyện đã đâu vào đấy, bò sẽ đóng vai trò không thể thiếu trong cuộc sống khai khẩn đất hoang, cày ruộng của bọn họ.

Liễu Tiêu Vân lặng lẽ dúi năm mươi lượng bạc vào tay ca ca mình.

Loading...