Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 169 - 179

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:56:23
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãi đến khi nghe thấy lời bàn tán xôn xao của các thôn dân, Liễu Tiêu Vân mới biết đêm qua có tiếng sói hú. Cũng do nàng buồn ngủ quá mà ra, nàng còn đốt thêm một cây nhang an thần nữa, bảo sao đêm qua không ngủ ngon được. Trong núi có mấy con ch.ó sói là chuyện thường ở huyện mà.

Chỉ cần không phải gần tám trăm con ch.ó sói tập trung thành bầy đàn giống như Lang sơn là được, không thì đáng sợ lắm.

Các thôn dân nối đuôi nhau xuống núi trong tiếng thúc giục liên hồi của lý chính. Dù đã đi thật xa nhưng vẫn có thôn dân quay đầu, nhìn rừng trúc bạt ngàn đằng sau một cách nuối tiếc: “ Đào thêm măng tre nữa rồi đi được không? ”

“ Đi cho rồi! Vác nhiều đồ cồng kềnh lắm, mà toàn măng tre chiếm diện tích không à, cho dù có đào thêm măng tre thì cũng mang đi được đâu. “

Dòng người đi khoảng chừng một canh giờ nữa, có hai người dân cõng gùi lên núi. Khi thấy một đội ngũ hơn hai trăm người lũ lượt xuống núi, cả hai người họ đều lấy làm ngạc nhiên, dừng bước. Hạ thợ săn vội vàng tiến lên hỏi thăm: “ Tiện đường cho ta hỏi với, có phải phía trước có đường xuống núi được đúng không? ”

‘‘Có chứ, ngay con đường trước mặt đấy!” Hai người dân địa phương chỉ vào con đường xuống núi cho Hạ thợ săn, tại thắc mắc hỏi: “ Mọi người đi từ Lang sơn xuống hả? ”

Lang sơn?

Đúng là đêm qua bọn họ đã nghe thấy tiếng sói hú thật!Hạ thợ săn gật đầu.

Hai người dân càng thêm sửng sốt, đội ngũ gồm hơn hai trăm người này có cả nam lẫn nữ, người già và trẻ em cũng không phải số ít, ấy vậy mà họ lại có thể bình an vô sự xuống ngọn núi được lũ chó sói chọn làm hang ổ ấy. Nhìn hơn hai trăm người đi ngang qua mình, hai người dân nọ trầm trồ: “ Lên Lang sơn mà xuống được kìa, những người này mạng lớn thật đấy!”

Liễu Tiêu Vân đi ở tuốt phía cuối đội ngũ, nàng nghe hai người dân nói vậy bèn quay sang hỏi họ: “ Làm phiền hai người một lát, xin hỏi từ đây đến chân núi cần mất bao lâu? ”

‘‘Đi từ con đường đó xuống núi, rồi đi thêm một tiếng nữa là đến chân núi rồi. “ Hai người dân niềm nở trả lời.

“ Cảm ơn. “ Liễu Tiêu Vân lịch sự cảm ơn, trong lòng thầm nghĩ cách lấy buồng xe và xe đẩy tay ra khỏi không gian. Đã có con đường mòn xuống núi, mọi người trông ung dung hơn hẳn.

Bọn họ lại tiếp tục đi gần nửa canh giờ nữa, bởi vì trời còn chưa hửng sáng đã lên đường nên lúc này ít nhiều gì các thôn dân cũng hơi đói bụng. Liễu Bỉnh Đức cho mọi người nghỉ ngơi chốc lát, ăn gì lót dạ rồi lại tiếp tục khởi hành.

Liễu Tiêu Vân chú ý một điều, mặc dù con đường mòn này hơi hẹp nhưng buồng xe của xe ngựa và xe bò vẫn lọt qua được. Còn nửa canh giờ lộ trình nữa sẽ đến dưới chân núi, chi bằng nhân dịp này lấy buồng xe và xe đẩy tay ra.

Nàng đã quyết định rồi, cứ làm vậy thôi!Liễu Tiêu Vân nhìn xung quanh. Ồ? Có vài ba gốc cây bên trái cách đó không xa mọc quả trái đỏ rực, là cây hồng dại đúng không nhỉ?

Nhân lúc mọi người ăn lấy sức, Liễu Tiêu Vân lẻn đi hái hồng dại.

Bên cạnh cây hồng dại có rất nhiều tùm cây um tùm, ẩn nấp trong đó là tốt nhất. Liễu Tiêu Vân lấy toàn bộ buồng xe và xe đẩy tay ra khỏi không gian, đặt buồng xe nhà mình ở vị trí dễ thấy nhất. Thấy các thôn dân chuẩn bị đi về phía trước, Liễu Tiêu Vân không để lỡ thời cơ, lớn tiếng gọi hai đứa cháu của mình: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, hái hồng đi hai đứa!”

“ Hái hồng hả cô cô!” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thấy cô cô mình đang hái những trái hồng dại đỏ nhuận thì hào hứng chạy tới.

Chưa chạy đến bên cây hồng mà đám nhóc đã lanh mắt nhìn thấy một loạt các buồng xe ngựa trong bụi cây rậm rạp.

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc vui mừng reo lên: “ Cha ơi, ở đây có buồng xe ngựa này!”

Bọn họ không nghe nhầm chú! Buồng xe ngựa kìal Liễu Tiêu Minh vừa nghe vậy đã giật thót.

Huynh ấy chạy đến đây trước, các thôn dân cũng hối hả kéo đến theo.

“ Là buồng xe ngựa thật này! Ai vứt ở đây thế kia!” Liễu Tiêu Minh cẩn thận sờ buồng xe, trông huynh ấy vô cùng kích động.

“ Bên này có nhiều xe đẩy tay quá!”

“ Bên kia thì có buồng xe bò kìa!”

Cuối cùng, sau khi tập trung tất cả buồng xe và xe đẩy tay về một chỗ, bầu không khí im phăng phắc bỗng dưng bao trùm lên các thôn dân.

Lẽ nào ông trời muốn giúp họ!

Không phải, là ai giúp đỡ họ vậy?

Trước khi vào núi, họ đã vứt bỏ buồng xe và xe đẩy tay nhà mình cả rồi mà!

Bây giờ đến lúc sắp xuống núi, họ lại phát hiện buồng xe và xe đẩy tay cũ của mình.

Chương 170:

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi lập tức như bị mũi tên của thần Cupid b.ắ.n trúng!

Lúc này trong lòng đồng chí Ngũ Lỗi...

Ôi ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Quả cầu lông gì?

Quả lông gì?

Cái gì là quả lông?

A ha ha ha ông cũng không biết gì cả ha ha ha...

Phía mấy đứa nhỏ kia, Tô Dĩnh đang an ủi Tô Thành: "Được rồi đừng khóc nữa, người ta đã chạy rồi mà em còn khóc cái gì?"

Tô Thành lau mắt: "Hu hu... Ừm, có vẻ cũng đúng. Vậy không khóc nữa."

Rất nhanh, mấy đứa nhỏ phe ta đã tập trung lại.

Tô Dĩnh nói: "Xếp theo thứ tự cao thấp, điểm danh!"

Vì vậy từ cao nhất là Lư Đản 8 tuổi: "Một!"

Cao thứ hai là anh hai Tô Mậu 7 tuổi: "Hai!"

Cao thứ ba là Mã Tam Bảo 8 tuổi: "Ba!"

Tô Dĩnh nghi ngờ nghiêm trọng là bụng Mã Tam Bảo ảnh hưởng đến chiều cao của cậu ta.

Sau đó lần lượt là năm đàn em của Mã Tam Bảo.

Cuối cùng là đứa thấp nhất Tô Thành 5 tuổi: "Chín!"

Tô Dĩnh gật đầu nói: "Được, vậy ai kể xem hôm nay có chuyện gì?"

Thế là Mã Tam Bảo nhanh chóng bắt đầu: "Ban đầu chúng em đang chơi rất vui, sau đó Tô Đại Điền dẫn mấy người đến, đe dọa chúng em phải giao quả cầu lông xấu xí kia, không thì sẽ đánh, rồi chúng em nói đánh thì đánh, ai sợ ai, nhưng quả cầu lông xấu xí thì tuyệt đối không thể giao, rồi bla bla..."

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi - bị tổn thương thêm lần nữa!

Người ở sau cục đá, mũi tên từ trên trời rơi xuống!

Tô Dĩnh nghe xong lời Mã Tam Bảo thì gật đầu: "Ừ, tức là hôm nay chúng ta không sai đúng không? Các em đang chơi rất vui, là bọn họ đến gây sự, ức h.i.ế.p người yếu hơn, cướp đồ đúng không?"

Các em nhỏ từ số một đến số chín, tất cả đồng thanh hô lớn: "Đúng vậy! Chúng ta không sai! Bọn họ ức h.i.ế.p người khác!"

Tô Dĩnh như một bà cụ non, khoanh tay đi dạo: "Được rồi, chị biết rồi, bây giờ chúng ta tổng kết một chút nhé. Đầu tiên, chuyện hôm nay bên có lỗi là bọn họ, không phải chúng ta, điều này rất rõ ràng. Nhưng chị muốn nói về chuyện sau, các em biết hôm nay ai thể hiện tốt nhất không?"

Chín đứa trẻ nhìn nhau, không hiểu ý là gì.

Cuối cùng Mã Tam Bảo nhút nhát mở miệng: "Là chị Đại Nha! Chị Đại Nha giỏi nhất!"

Mã Tam Bảo vừa mở miệng, mấy đàn em của cậu ta cũng đồng thanh: "Chị Đại Nha giỏi nhất!"

Anh hai Tô Mậu tự nhiên ủng hộ chị mình, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu tự hào hô: "Là chị tôi, chị tôi giỏi nhất!"

Nhưng Lư Đản quan sát biểu cảm trên mặt Tô Dĩnh, cảm thấy chị Đại Nha không định nói điều này nên tạm thời không mở miệng.

Tô Thành vẫn đang suy nghĩ kỹ trong đầu, mặc dù luôn khóc nhưng không quên quan sát kỹ chiến trường, cảm thấy hôm nay mọi người đều rất giỏi, đều có thể đánh rất tốt!

Đối thủ là mấy đứa trẻ lớn, có cả 8,9 tuổi!

Nhưng nếu nói giỏi nhất chắc chắn là chị mình rồi!

Vì vậy Tô Thành nói: "Chị giỏi nhất!"

Tô Dĩnh không vội nói tiếp, đợi mọi người đều đưa ra ý kiến mới nói: "Hôm nay thể hiện tốt nhất là Mã Tam Bảo, thứ hai là em ba Tô Thành."

Mấy đứa trẻ nghe xong đều ngơ ngác!

Đây là vì sao?

Nói là Mã Tam Bảo đi gọi người đến, gọi được chị Đại Nha là vũ khí lợi hại, cuối cùng giúp họ thắng trận, điều này mọi người còn có thể hiểu được.

Nhưng tại sao nói Tô Thành cũng thể hiện tốt?

Rõ ràng Tô Thành là nhỏ nhất mà!

Hơn nữa hôm nay cậu ấy chỉ ngồi đó khóc, chẳng làm gì cả!

Mã Tam Bảo nghe xong cũng ngơ ngác.

Cậu cậu cậu trước tiên bỏ chạy về gọi người...

Đã không tham gia chiến đấu...

Làm sao nói cậu thể hiện tốt nhất?

Trong bụng tròn của Mã Tam Bảo chứa đầy những dấu hỏi to.

Ngay cả người thông minh nhất trong số đó là Lư Đản, lần này cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tô Dĩnh.

Chương 171:

Lư Đản nhíu chặt mày, dáng vẻ giống Tô nhị bá thu nhỏ vài lần!

Tô Dĩnh thấy mọi người đều đã suy nghĩ kỹ bèn giải thích: "Các em nghĩ xem, đám người Tô Đại Điền đến gây sự là cái sai của họ, nhưng các em đánh không lại họ! Lúc này chọn đánh là biểu hiện ngu ngốc, vì chắc chắn sẽ bị đánh, bị đánh rất đau đó! Vậy chị hỏi các em, bây giờ có đau không?"

Chín đứa trẻ có bảy đứa hét lớn: "Đau!"

Tô Dĩnh tiếp tục: "Đúng rồi, bị đánh đau lắm nên các em phải chạy trước! Chạy về rồi nói sau, khi về thôn hoặc tìm cha mẹ hoặc tìm anh chị giúp các em đòi lại công bằng, đó mới là cách làm đúng nhất."

Mấy đứa trẻ suy nghĩ, thấy cũng có lý!

Tô Mậu vẫn không phục lắm nhưng không dám lớn tiếng với chị, chỉ nhỏ giọng nói: "Nhưng... nhưng nếu chạy thì chẳng phải là chúng ta nhận thua sao..."

Trẻ con hiểu gì, chỉ biết thua thì mất mặt...

Tô Dĩnh đưa một ngón tay ra, lắc nhẹ trước mặt Tô Mậu, nói: "Em ngốc à, sao lại gọi là nhận thua? Đây gọi là rút lui có chiến lược! Hôm nay ức h.i.ế.p các em chỉ là mấy đứa trẻ trong thôn, không mạnh mẽ gì, chỉ đánh các em đau thôi, không gây chuyện lớn. Nhưng nếu ở công xã hoặc huyện, có người lớn muốn cướp đồ hoặc đơn giản là ức hiếp, chửi bới các em thì sao? Các em cũng muốn đối đầu trực diện? Nói cực đoan hơn, nếu gặp phải tội phạm, họ cầm d.a.o đe dọa các em thì làm sao? Các em muốn lấy thịt mềm của mình đ.â.m vào d.a.o của họ sao? Vì vậy sống còn là quan trọng nhất, đợi có cơ hội, ba năm sau trả thù cũng chưa muộn, hiểu chưa?"

Thấy mấy đứa trẻ có vẻ hiểu, Tô Dĩnh tiếp tục nói: "Người thứ hai chị muốn khen là em ba Tô Thành, vì mặc dù em ấy không dám chạy nhưng cũng trốn xa nguy hiểm, vừa rồi các em đánh nhau nhưng dù có đánh thế nào cũng không ảnh hưởng đến em ấy, đến giờ em ấy vẫn không có chuyện gì."

Tô Dĩnh quay sang hỏi Tô Thành: "Em ba, có đau không?"

Tô Thành: "Không, không đau..."

Chỉ là cổ họng hơi đau, vừa rồi khóc nhiều quá...

Tô Dĩnh nói: "Các em xem, em ba không bị sao cả, không bị đánh cũng không bị thương, đó mới là người chiến thắng. Thắng thua không phải là nhất thời mà là ai sống đến cuối cùng, sống tốt nhất, đó mới là người chiến thắng thực sự. Hơn nữa đánh nhau không phải là cách giải quyết tốt nhất, sau này gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều, lấy an toàn của mình làm đầu tiên. Hiểu chưa?"

Mấy đứa trẻ đều bị lời của Tô Dĩnh làm cho nhiệt huyết sôi trào, mặc dù hôm nay thua nhưng không sao, họ còn tương lai! Chị Đại Nha thật giỏi!

Cả đám khoanh tay ưỡn ngực, đồng thanh hô lên: "Hiểu rồi!"

Trong lòng Tô Thành hân hoan, mặc dù không còn khóc nhưng được chị khen thật vui!

Hôm nay Tô Mậu bị chấn động lớn, nhận ra thắng thua không chỉ là trước mắt...

Lư Đản cũng thấy lời chị Đại Nha rất đúng, không thể chỉ dựa vào sức mạnh, phải dựa vào trí óc, cha anh ta cũng nói vậy, dựa vào trí óc mới là giỏi nhất!

Mã Tam Bảo được Tô Dĩnh công nhận và khen ngợi, cũng cảm thấy hăng hái, ưỡn bụng tròn lên, thấy mình oai hơn trước mặt đàn em!

Nhìn xem, anh Tiểu Mã chính là tuyệt vời như vậy đó!

Tô Dĩnh thấy mọi người nghe vào, hài lòng gật đầu.

Kiếp trước anh hai Tô Mậu vì cứu cô mà lỡ tay g.i.ế.c người, sau mới biết đó là một cái bẫy, có người cố tình dàn dựng, tìm một người sức khỏe yếu đến gây sự, đào sẵn hố chờ họ nhảy vào.

Nhưng giống như việc em ba Tô Thành hái táo trên vách đá, việc này cuối cùng cũng trở thành vụ án không đầu mối. Lúc đó vừa có tin cải cách mở cửa, hệ thống dấu vân tay, thiết bị ghi âm, camera giám sát đều chưa có, cảnh sát điều tra vụ án rất khó khăn nên cuối cùng Tô Dĩnh không biết ai đã hại hai em trai mình.

Chương 172:

Thực ra sau này biết chuyện về vàng, Tô Dĩnh nghi ngờ đại bá, nhưng nghĩ mãi không ra, lúc đó đại bá đã lấy được vàng của nhà cô, nếu làm thêm chuyện này để làm gì? Trên đời không có yêu ghét vô cớ, hại gia đình cô như vậy, chắc chắn phải có lý do.

Từ khi sống lại, Tô Dĩnh luôn nghĩ đến mấy chuyện có thể xảy ra với gia đình mình trong tương lai. Vì không biết danh tính và động cơ của kẻ địch nên phải bảo vệ tốt người nhà trước. Người ta nói ruồi không đậu trứng không có kẽ, vậy nên cô phải lấp kín mọi kẽ hở, dạy dỗ các em biết cách phòng bị thì người khác khó mà thành công.

Hôm nay Tô Dĩnh cố tình nói nhiều trước mặt Mã Tam Bảo và các em, thay vì đóng cửa chỉ nói chuyện với các em trai của mình, bởi vì cô nhận ra trong kiếp này, Mã Tam Bảo và các em trai của cô qua lại khá gần."Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", bạn bè của các em trai càng đáng tin cậy, biết đâu lúc nào đó có thể giúp đỡ được các em trai.

Nhưng một sớm một chiều khó thay đổi cách suy nghĩ của một người, cô vẫn phải từ từ dạy bảo.

Tô Dĩnh nói: "Bây giờ tất cả lại đây."

Sau đó Tô Dĩnh ngồi xuống, từ dưới đất bốc một nắm đất đen, bôi lên mặt tất cả các em nhỏ rồi nói: "Theo chị, chúng ta đi đòi lại công bằng!"

Có một em nhỏ thắc mắc: "Nhưng chúng ta không biết bọn họ chạy đi đâu rồi mà?"

Tô Dĩnh cười: "Không sao, chạy được thầy chùa nhưng không chạy được chùa. Lúc đó chúng ta sẽ làm thế này, thế này..."

Các em nhỏ nghe xong, đều bụm miệng cười he he: "Ôi, đi thôi! Đòi lại công bằng nào!"

Tô Dĩnh không quan tâm hôm nay có con nhà ai tham gia, cô chỉ nhắm vào một nhà, nhà Tô đại bá!

Vì vậy một đám trẻ nhỏ với khuôn mặt lấm lem, hùng dũng tiến vào thôn.

Sau khi đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi xem toàn bộ cảnh Tô Dĩnh đánh người như bão táp và rồi dạy bảo các em trai, lại nhớ đến hình ảnh cô bé nhỏ tội nghiệp run rẩy trong gió lạnh trước cửa nhà ông chiều qua: "..."

Đồng chí Ngũ Lỗi cảm thấy rất phức tạp.

Ông hỏi Tô Dụ trong lòng: "Hôm qua chú không để chị cháu lừa đúng không?"

Tô Dụ: "..."

Bây giờ ngài mới nhận ra à!

Nhưng sao một em bé đáng yêu có thể nói ra những lời như vậy được?

Vì vậy Tô Dụ lại ngước đầu nhìn Ngũ đại thúc, nhẹ nghiêng đầu - tặng ông chú một cái nhìn đáng yêu!

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi: "!!!!!!!!!!"

A a a a a, ông sắp chết, sắp c.h.ế.t rồi!

Ông sắp bị em bé đáng yêu làm c.h.ế.t rồi!

Đồng chí Ngũ Lỗi cười ngu ngơ, suýt chảy nước miếng.

He he, bị lừa thì bị lừa thôi-

Giờ ông thực sự rất hạnh phúc!

Ôi ông thích bị lừa quá-

Xin hãy lừa ông lần nữa đi!

Tô Dụ thấy chị và các anh sắp khuất bóng, nhanh chóng dùng tuyệt chiêu một ngón tay: "Đuổi theo!"

Em bé đáng yêu!

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi vui vẻ đuổi theo.

Tô Dĩnh dẫn chín em nhỏ lấm lem đến trước cửa nhà Tô đại bá.

Nhà Tô đại bá xây sớm, là nhà ông nội Tô xây khi mới định cư ở thôn Thanh Sơn, bây giờ nằm gần trung tâm thôn, xung quanh rất đông dân.

Tô Dĩnh dẫn chín em nhỏ ngồi xuống trước cửa nhà Tô đại bá, chắn kín cửa.

Ban đầu mấy người không nói gì nhưng dân làng đi qua đi lại nhìn thấy, không hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy đứa nhỏ này sao lại như thế này? Là ngã xuống mương à?

Dù sao mọi người cũng không hiểu! Đây là chuyện gì vậy?

Chẳng mấy chốc, người tụ tập trước cửa nhà Tô đại bá ngày càng đông.

Hôm nay nhà Tô đại bá chỉ còn Tô đại nương và con gái thứ hai 14 tuổi, Tô Đại Trân ở nhà, vì vậy không mở cửa, hai người không biết bên ngoài có chuyện, vẫn đang trò chuyện vui vẻ trong nhà.

Chương 173:

Tô Dĩnh thấy có nhiều người dân xung quanh, ra hiệu cho các em nhỏ: "Ừm ừm!"

Chín em nhỏ đồng thanh hô lớn: "Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

Hô một lần chưa đủ, mấy đứa trẻ tiếp tục như âm thanh lặp lại, bên trái bốn đứa hô lần hai, bên phải năm đứa hô lần ba, cứ thế tuần hoàn.

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

Người dân xung quanh: "..."

"Ha ha ha! Tô Đại Điền là con út của nhà Tô đại bá đúng không? Sao lại làm ra chuyện này chứ ha ha ha!"

"Đúng vậy, nhìn xem không chỉ cướp đồ mà còn đánh người nữa chứ!"

"Ôi trời, nhìn xem mấy đứa này đều có dấu chân trên người! Chắc chắn là bị đánh rồi!"

Có người hỏi mấy đứa nhỏ mặt lấm lem: "Các cháu bị đánh à? Có cần chú đến gặp cha của Tô Đại Điền để Tô đại bá giúp các cháu đòi lại công bằng không?"

Nhưng mấy đứa nhỏ đều rất có nguyên tắc.

"Cảm ơn chú, nhưng đây là chuyện của trẻ con, chúng cháu tự giải quyết!"

"Đúng vậy! Chuyện của trẻ con để trẻ con tự giải quyết!"

Nhưng vì vụ "Hoàng Đại Tiên trộm gà" mấy ngày trước, uy thế của nhà Tô đại bá vẫn còn trong lòng dân làng nên dù trong lòng mọi người nghĩ thế nào, bề ngoài không ai nói gì khó nghe.

Với những tiếng ồn ào bên ngoài, Tô đại nương và Tô Đại Trân trong nhà không muốn biết cũng khó.

Nhưng Tô đại nương bị ảnh hưởng bởi Tô đại bá nhiều năm, rất muốn giữ mặt mũi, không muốn tự mình ra mặt, cảm thấy rất mất mặt nên đẩy con gái thứ hai Tô Đại Trân ra đuổi người.

Tô đại nương nói: "Đại Trân, con ra đuổi chúng đi, gần đây anh con đang hẹn hò, mấy năm nữa con cũng vậy, để người ta nhìn thấy thế này thì sao? Ảnh hưởng đến danh tiếng nhà mình thì làm sao?"

Tô Đại Trân nghe nói có thể ảnh hưởng đến hôn sự của mình bèn đứng ngồi không yên.

Tô Đại Trân nhanh chóng chạy ra cửa, mở cửa, hét vào mặt mấy đứa trẻ: "Đi đi, không được chắn cửa nhà tôi, cũng không được hét! Ồn c.h.ế.t đi được!"

Tô Đại Trân năm nay 14 tuổi, thực ra cũng xinh xắn, một cô gái nhỏ thanh tú, chủ yếu là do gen tốt của ông nội Tô, gia đình họ không ai xấu nhưng lúc này Tô Đại Trân cau mày, giọng điệu hung dữ, trông rất cay nghiệt.

Mấy bà thím đứng xem nháy mắt nhau, ý là nhìn kìa, hung dữ thế, ai cưới về là khổ!

Nhưng Tô Đại Trân không cảm thấy, chỉ muốn đuổi nhanh mấy đứa nhỏ lấm lem này đi.

Thấy Tô Đại Trân ra, Tô Dĩnh bắt đầu xúi giục Lư Đản.

Lư Đản lập tức lớn tiếng dẫn đầu: "Bắt Tô Đại Điền trả lại quả cầu lông gà cho chúng tôi! Không trả chúng tôi không đi!"

Mấy đứa nhỏ khác cũng hô theo: "Đúng vậy! Không trả chúng tôi không đi!"

Tô Đại Trân tự nhiên nhận ra Tô Dĩnh và Lư Đản, chống nạnh chửi: "Tô Đại Nha, mày không biết xấu hổ à, dẫn mấy đứa em đến nhà tao gây sự hả? Đồ có cha sinh không mẹ dưỡng, một ngày không gây chuyện không chịu được hả?"

Chậc chậc, lời này thật cay nghiệt.

Đây là chị họ ruột, cha của người ta tức là chú ruột của cô ta, mới c.h.ế.t chưa đầy một tháng mà đã nói như vậy, không tốt lắm đâu?

Bây giờ không chỉ mấy bà thím mà cả mấy ông cụ bà cụ cũng bắt đầu xì xầm.

Tô Đại Trân tiếp tục: "Lư Đản, đừng theo nhà nó kẻo bị nhà nó làm hư!"

Tô đại bá luôn nói ở nhà, Tô nhị bá là kế toán của đội, bảo con cháu không được gây thù với nhà Tô nhị bá, phải hòa thuận nên Tô Đại Trân không chửi Lư Đản nhiều.

Chương 174:

Sau khi Tô Đại Trân chửi, anh hai Tô Mậu rất tức giận nhưng nhớ lời dặn của chị vừa nãy, lần này phải dùng mưu, Tô Đại Trân lớn hơn anh nhiều, anh không đánh lại, phải dùng trí!

Tô Thành cũng tức giận nhưng sợ quá, lại muốn khóc, khi hét cũng lẫn lộn! Đầu óc nhỏ bé không nghĩ ra cách hay!

Nhưng Tô Dĩnh chắc chắn không tha cho Tô Đại Trân, hoặc có thể nói cô đến đây hôm nay để phá hoại danh tiếng của nhà Tô đại bá, càng làm lớn chuyện càng tốt.

Vì trong hai năm tới, thôn sẽ tổ chức bầu cử đại đội trưởng. Kiếp trước đại đội trưởng hiện tại Vương Đại Lực chọn tái cử, nhưng kiếp này vụ việc của Hồ lão ngũ và Trần Đại Cương quá lớn, Tô Dĩnh sợ Vương Đại Lực muốn bỏ cuộc.

Gần đây vụ hiểu lầm Tô Dĩnh là Hoàng Đại Tiên trộm gà, danh tiếng của Tô đại bá trong thôn tăng vọt, thật hay giả không rõ nhưng nói nhiều thành thật.

Tô Dĩnh sợ Tô đại bá lên chức! Tình hình hiện tại rất dễ thao túng.

Vì vậy hôm nay Tô Dĩnh đến, một là để xả giận cho các em, dạy dỗ Tô Đại Điền, hai là để phá hoại danh tiếng của nhà Tô đại bá.

Dù từ góc độ "giáo dục gia đình Tô Đại Điền không thành công", ảnh hưởng đến Tô đại bá là ít nhưng tích tiểu thành đại, cô còn nhiều thời gian!

Hơn nữa từ khi xác nhận tiêu chuẩn chọn rể của nhà chị dâu thứ hai, Tô Dĩnh đã thoải mái hơn nhiều, vì nhà chị dâu không quan tâm đến danh tiếng của nhà Tô Đại Điền, chỉ quan tâm nhà Tô đại bá có tiền hay không nên hôm nay chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc chị dâu và anh họ Tô Đại Nghiệp đến với nhau ha ha ha!

Thêm nữa, Tô Đại Trân và Tô Đại Điền là hai người dễ đối phó nhất trong nhà Tô đại bá, kiếp trước làm thân mấy chục năm, ai chẳng biết ai.

Tô Đại Điền từ nhỏ đã bắt nạt kẻ yếu, còn Tô Đại Trân thì đơn giản là không não và nóng tính, chỉ biết thêm rắc rối.

Vì vậy Tô Dĩnh bắt đầu đáp trả: "Ôi ôi, sao chị họ Ba lại nói người nhà em như vậy! Chị thật xấu xa! Nhà em không có cha đã rất đáng thương rồi mà Tứ đường đệ còn bắt nạt người nhà em, đánh hai em trai em, cướp quả cầu lông gà do nhà em khó nhọc mới kiếm được! Trời ơi, nhà em sao khổ thế này! Nhà em đã khổ thế mà chị còn vu khống nhà em làm hư người khác! Chị thật xấu xa ôi trời ơi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-169-179.html.]

Tô Mậu, Tô Thành: "..."

Đây có phải là chị của họ không... ???

Mã Tam Bảo: "..."

Hóa ra đây là "dùng mưu" mà chị Đại Nha nói sao... ?!!

Các em nhỏ còn lại: "..."

Mặc dù không hung dữ như Tô Đại Trân nhưng không hiểu sao lại cảm thấy còn đáng sợ hơn Tô Đại Trân nhiều!

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi ôm Tô Dụ đứng sau đám đông: "..."

Rõ ràng đó là lông gà ông nhổ từ m.ô.n.g gà ra mà!

Người dân đứng xem xung quanh: "..."

Đại Nha nhà họ Tô... có phải đau lòng quá không?

Sao mà... thay đổi tính tình rồi!!

"... Ọe!"

Có bà thím ăn trưa nhiều quá, không chịu được, suýt để mọi người thấy bữa trưa nhà mình...

Mọi người xung quanh đều lùi lại một bước!

Thật ra Tô Dĩnh cũng là lần đầu tiên trong hai kiếp giả làm tiểu bạch liên, có chút hơi quá tay nhưng may mà hiệu quả vẫn tốt.

Ngay cả Tô Đại Trân cũng thấy ghê tởm không nói nên lời!

Tô Đại Trân đỏ mắt.

Tay Tô Đại Trân run rẩy.

Tô Đại Trân lắp bắp: "Mày... mày..."

Tô Đại Trân lắp bắp mãi cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Cuối cùng cô ta quay đầu, trở vào sân nhà gọi: "Mẹ!!!"

Hu hu mẹ mau ra đây, Tô Đại Nha bắt đầu biến thái rồi!

Con không làm nổi nữa, hu hu hu...

Vì vậy Tô đại nương không còn cách nào, phải đích thân ra mặt.

Tô đại nương vừa ra cửa là nở cười giả tạo: "Ôi chao là Đại Điền nhà thẩm lấy cầu lông của các cháu chơi sao? Không sao đâu, lát nữa nó sẽ trả lại, Đại Điền nhà thẩm là đứa hiểu chuyện nhất, các cháu đừng lo lắng quá, vào nhà đi, thẩm mời các cháu ăn kẹo!"

Chương 175:

Nhưng tình huống này Tô Dĩnh đã dặn trước, họ đến đây gây rối văn minh nhưng kiên quyết chỉ nói chuyện với trẻ con, không để lại tiếng trẻ con có mâu thuẫn là tìm người lớn, như vậy sao sống ở thôn được!

Vì vậy Mã Tam Bảo dẫn đầu hô: "Chuyện của trẻ con để trẻ con tự giải quyết, không cần người lớn can thiệp! Hơn nữa Tô Đại Điền không phải lấy mà là dẫn người lớn tới cướp, còn đánh chúng cháu một trận!"

Các em nhỏ lại bắt đầu luân phiên lặp lại câu thần chú.

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"

Tô đại nương: "..."

Tô đại nương bó tay, mấy đứa trẻ này sao không nghe lời mềm mỏng hay cứng rắn vậy!

Việc này làm rối loạn, sau này ông lão lại mắng bà ta, Tô Đại Điền cũng thật là, không có việc gì sao lại chọc vào con nhà Tô lão tam làm gì? Trẻ nhà đó vừa hung hăng vừa bướng bỉnh, chẳng phải gây thêm rắc rối sao!

Người dân xung quanh bây giờ cũng đã hiểu rõ sự việc, chuyện này rõ ràng là Tô Đại Điền sai, ngươi lớn hơn người ta, sao lại bắt nạt trẻ nhỏ hơn? Đây chẳng phải ức h.i.ế.p sao!

Và sao Tôn đại nương và cô con gái nhà họ Tô này là thế nào, mấy đứa trẻ nói muốn Tô Đại Điền trả lại quả cầu lông gà, họ còn muốn lấp liếm, con cái không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu sao?

Mặc dù nhà họ Tô có thể được bảo vệ bởi Hoàng Đại Tiên, nhưng... người nhà này không ra gì!

Tô đại nương cũng cảm nhận được ánh mắt thay đổi của người xung quanh, bà ta nghiến răng, biết không thể kéo dài nữa.

Tô đại nương bị mấy đứa trẻ chặn cửa không ra được, đành phải hét lên: "Làm phiền ai đó tìm Đại Điền nhà tôi? Khi Đại Điền về, chuyện này sẽ được làm rõ!"

Tô đại nương hét lên mãi, chẳng mấy chốc có người đưa Tô Đại Điền về.

Tô Đại Điền sững sờ, cái cái cái... đây chẳng phải là chuyện cái quả cầu lông gà thôi mà? Sao lại làm lớn chuyện thế này!

Tô đại nương vội hỏi con trai út: "Đại Điền, con có chơi quả cầu lông gà của họ không? Nhanh trả lại cho họ đi!"

Tô Đại Điền ấp úng: "Đều, đều chơi hỏng rồi, chúng con vứt đi rồi..."

Thực ra quả cầu lông gà đó đã sắp rơi ra trong lúc hai nhóm trẻ đánh nhau, sau đó Tô Đại Điền và mấy đứa chạy ra xa chơi, cầu lông hỏng, mấy đứa bèn vứt đi.

Tô đại nương: "..."

Mày đúng là đứa ranh con mà!!!

Nghe xong, Tô Dĩnh và mấy đứa bắt đầu hét: "Tô Đại Điền, ức h.i.ế.p kẻ yếu, cướp quả cầu lông gà của chúng tôi, còn làm hỏng, xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!"

Tô Đại Điền chưa bao giờ thấy cảnh này, không chỉ bị trẻ con chỉ trích trước mặt mà còn bị người lớn xung quanh nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Tô Đại Điền suýt khóc, chỉ muốn trốn vào nhà.

Nhưng trước cửa nhà chặn chín đứa trẻ, Tô Đại Điền thực sự không thể về nhà!

Lúc này Tô Dĩnh nói: "Tứ đường đệ, em... nếu em không trả lại cầu lông cho bọn chị, ít nhất hãy xin lỗi, dù sao em cũng đánh bọn chị, cướp đồ của bọn chị, làm hỏng rồi vứt đi... nhưng chỉ cần em xin lỗi, bọn chị sẽ... sẽ rộng lượng tha thứ cho em, dù sao bọn chị cũng là những đứa trẻ tốt, hu hu..."

Tô Đại Điền không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể khóc xin lỗi: "Xin, xin lỗi! Sau này tôi sẽ không cướp đồ của các người nữa hu hu hu..."

Chín đứa nhỏ không ngờ, Tô Đại Điền lại xin lỗi thật!

Mặc dù họ không đánh lại nhưng Tô Đại Điền lại xin lỗi trước mặt nhiều người lớn như vậy!

Chương 176:

Tô Đại Điền thua rồi, Tô Đại Điền thua rồi, Tô Đại Điền thua rồi ha ha ha!

Trong lòng mọi người thấy thật sảng khoái!

Chuyện kết thúc, Tô Dĩnh dẫn mấy đứa nhỏ về nhà, người dân tụ tập trước cửa nhà Tô đại bá cũng giải tán.

Nhưng chuyện này không thể không trở thành chủ đề bàn tán của các nhà trong thôn mấy ngày tới.

Khi Tô Dĩnh dẫn mấy đứa nhỏ về nhà, thấy em trai Tô Dụ đang "lo lắng" đứng ở cửa nhìn ra, còn Ngũ đại thúc cũng đang trộn đất chuẩn bị vá góc tường.

Hai người rất ăn ý giả vờ như đang làm gì đó!

Tô Dĩnh an ủi Tô Dụ: "Không sao, đều giải quyết xong rồi."

Tô Mậu và Tô Thành hào hứng: "Em, để anh nói, hôm nay bọn anh làm một việc lớn! Tô Đại Điền đã xin lỗi bọn anh! Bla bla..."

Tô Dụ mở miệng hét: "Oa! Hu! A!"

Tô Dụ nghĩ: Biết biết, đã xem toàn bộ rồi...

Tô Dĩnh vào bếp lấy một túi bánh quy tròn lớn, chia cho mấy đứa nhỏ.

Tô Dĩnh nói: "Hôm nay các em đều thể hiện rất tốt, luôn đoàn kết hợp tác, bánh quy này là phần thưởng cho các em, mỗi người một miếng, Mã Tam Bảo và em ba Tô Thành mỗi người hai miếng!"

Chín đứa nhỏ: "... !!!"

"Oa oa oa oa oa oa oa oa!!!!"

"Cảm ơn chị Đại Nha!"

"Cảm ơn chị Đại Nha ha ha ha!"

Mọi người không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này! Bánh quy tròn lớn thế này, ngay cả Tết ở nhà cũng không nỡ mua một túi!

Mấy đứa nhỏ cầm bánh quy vui vẻ về nhà.

Sau đó Tô Dụ tiếp tục ở trong sân, đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi tiếp tục vá góc tường, Tô Dĩnh thì lấy nước nóng tắm rửa cho hai em từ đầu đến chân, gội đầu, rửa mặt, rửa chân hôi, giặt đồ.

Khi Lưu Lan Hương đi làm về, hai đứa nhỏ đã sạch sẽ, còn đồng chí Ngũ Lỗi cũng làm xong việc nhà Lưu Lan Hương và về nhà.

Chuyện ở trước cửa nhà Tô đại bá sáng nay đã lan khắp thôn Thanh Sơn, buổi chiều đi học Đại Trại không ai biết, nhưng trên đường về nhà người ta bàn tán không ít!

Lưu Lan Hương cũng nghe nói những lời Tô Đại Trân chửi, nước mắt lưng tròng.

Lưu Lan Hương nói: "Tất cả là lỗi của mẹ và cha các con, không chăm sóc các con tốt, để các con bị bắt nạt..."

Bốn đứa nhỏ vội vây quanh Lưu Lan Hương, ôm và an ủi.

Tô Dĩnh nói: "Mẹ, các em không sao, con đã kiểm tra rồi, thay quần áo bẩn rồi, Tô Đại Điền cũng xin lỗi rồi!"

Mẹ con ôm nhau một lúc rồi ai làm việc nấy.

Bữa tối hôm nay là Lưu Lan Hương nấu, còn Tô Dĩnh thì dẫn các em đến nhà Ngũ đại thúc.

Tô Dĩnh gõ cửa: "Cộc cộc cộc."

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi mở cửa: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Dĩnh nói: "Ngũ đại thúc, mấy ngày tới nhà cháu phải đánh bông, tiện thể giúp chú làm chăn dày."

Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi lập tức xua tay: "Không..."

Nhưng Tô Dĩnh cắt ngang, chỉ vào mấy đứa em sau lưng: "Ngũ đại thúc, nhìn đi!"

Sau đó Tô Dụ và Tô Thành đồng loạt nhe răng, cười không tiếng.

Ngũ đại thúc như bị đông cứng, cơ thể cứng đờ, khóe miệng nhếch lên, suy nghĩ chậm lại.

Trong lòng đồng chí Ngũ Lỗi xuất hiện vô số tiếng cười: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Tô Dĩnh nói với em trai không còn ngây thơ của mình, Tô Mậu: "Đi, lấy chăn với chị!"

15 phút sau, khi tỉnh lại, đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi phát hiện nhà mình không còn chăn dày nào.

Đồng chí Ngũ Lỗi: "..."

Vậy tối nay ngủ bằng cái gì?

Đêm đó, Lưu Lan Hương và mấy đứa trẻ ăn xong đều ngủ sớm.

Đặc biệt là Tô Mậu và Tô Thành, vừa nằm xuống đã ngáy, rõ ràng hôm nay mệt mỏi.

Lưu Lan Hương tâm trạng không tốt, Tô Dĩnh an ủi mẹ vài câu, mãi mới an ủi được.

Rồi khi cả nhà ngủ, đêm khuya yên tĩnh, trăng lên cao, Tô Dĩnh lén dậy.

Khi Tô Dĩnh rời giường, Tô Dụ cũng mở mắt.

Tô Dĩnh mặc quần áo, ra ngoài, đóng cửa, vào bếp, lấy d.a.o lớn, nương theo ánh trăng ra khỏi nhà.

Hừ, dám bắt nạt em trai cô?

Hoàng Đại Tiên phục vụ nhà các người!

Chương 177:

Tô Dụ lén nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng uy mãnh của chị cậu trong đêm với con d.a.o lớn sáng loáng cài ở eo, lòng đầy cảm thán.

Chị cậu thật sự rất giỏi, nếu ở triều đại của cậu, chắc chắn sẽ được phong làm đại tướng quân rồi! Nhưng mà... nhà cậu lại được ăn thịt gà nữa rồi!

Chiều nay trong thôn có mấy nhà cãi nhau suốt lúc ăn cơm, chủ yếu là mấy bà mẹ của đám trẻ bị bắt nạt nổi cơn giận. Ai mà không tức giận khi thấy con mình trở về trong tình trạng bẩn thỉu, quần áo lấm lem bùn đất? Trời lạnh thế này, giặt đồ đâu có dễ dàng gì!

Nhưng lần này không thể trách con nhà mình nghịch ngợm, bởi chính con nhà mình cũng bị Tô Đại Điền bắt nạt. Các bà mẹ không thể trút giận lên con mình thì chỉ còn cách đổ lỗi cho cha mẹ của Tô Đại Điền. Họ không biết nuôi dạy con cái thì đừng sinh ra. Đã sinh thì phải dạy dỗ tốt, không thì sẽ trở thành kẻ gây họa.

Có ông bố cho rằng chuyện này không đáng bận tâm, chỉ là đám trẻ cãi nhau vì một quả cầu lông dại thôi mà. Nhưng những ý kiến này nhanh chóng bị các bà vợ trong nhà đè bẹp, nếu còn phản đối thì chính các ông sẽ phải giặt đồ!

Trong số đó, phản ứng mạnh nhất là của mẹ Mã Tam Bảo, Mã thẩm. Bà ta cầm cây gậy đốt lửa định tìm Tô Đại Điền tính sổ. Mã thẩm không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ cần ai dám đánh con trai bà ta là không được!

Nhưng Mã thẩm nhanh chóng bị Mã Tam Bảo giữ lại, cậu bé còn hét lên: "Đã đòi lại công bằng rồi, không thể đi nữa! Anh Tiểu Mã phải giữ danh dự!"

Còn về phần người khởi xướng sự việc, Tô Đại Điền, tối đó không tránh được bị đánh vào mông. Tô đại bá vốn rất sĩ diện, hôm nay con trai út làm mất mặt trước mặt dân làng, mà khi ông ta biết chuyện thì đã xong xuôi cả rồi! Ông ta giận đến mức muốn dùng đế giày đánh Tô Đại Điền trở lại bụng mẹ!

Tô Đại Điền khóc rống khiến Tô đại nương đau lòng không thôi. Con trai út và cháu trai là bảo bối của bà ta. Dù là mẹ hay thím cũng vậy.

Tô đại nương vừa khóc vừa che chở cho Tô Đại Điền: "Ông nó ơi, việc này đều do mấy đứa trẻ nhà Tô lão tam gây ra, ông đánh con mình làm gì? Con mình có lỗi gì đâu? Nó chỉ nghịch phá hỏng quả cầu lông gà của họ, là Tô Đại Nha và mấy đứa không buông tha mà làm hại danh tiếng nhà mình!"

Tô Đại Điền bị dọa sợ bởi chuyện chiều nay, cảm thấy mình sai, nếu không thì tại sao hàng xóm nhìn mình như thế? Nhưng khi nghe Tô đại nương bênh vực, cậu ta lại nghĩ mình không sai! Sai là ở người khác! Cậu ta chỉ nghịch ngợm chút thôi! Là Tô Đại Nha quá đáng, được lý không buông tha!

Tô Đại Điền hét lên: "Cha ơi, là họ sai! Là họ không cho con chơi cầu lông gà trước! Cha không thể chỉ đánh mình con!"

Tô đại bá bị Tô đại nương giữ lại, không đánh tiếp được, chỉ có thể nghiêm mặt răn dạy: "Gần đây phải yên tĩnh, đừng ảnh hưởng đến hôn sự của anh trai con. Nhà vợ của anh trai điều kiện rất tốt, hai anh em trai đều làm công nhân ở huyện. Nếu dám làm hỏng hôn sự của anh, xem cha có đánh c.h.ế.t con không!"

Con trai lớn của Tô đại bá, Tô Đại Nghiệp lẩm bẩm trong lòng, nghĩ rằng có em trai cũng chẳng ích gì, chỉ cần mình là con trai trụ cột là đủ. Em trai chỉ kéo lùi và chiếm đoạt gia sản của mình, thật phiền phức!

Giống như ông nội, nếu chỉ để lại tài sản cho cha thì tốt, không cần chia cho hai người chú khiến cha phải mệt mỏi tính toán, thật vô ích.

Nghĩ vậy, Tô Đại Nghiệp nhìn chằm chằm Tô Đại Điền đang khóc rống, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. Nếu còn gây phiền phức, đừng trách anh ta học cách tàn nhẫn của cha!

Nhưng ánh mắt độc ác của Tô Đại Nghiệp nhanh chóng biến mất, chỉ có Tô Đại Trân nhìn thấy khi đang nhìn qua khe cửa. Cô ta rùng mình, rụt cổ lại.

Chương 178:

Phụ nữ trong nhà Tô đại bá có địa vị thấp nhất, kể cả Tô Đại Trân cũng vậy. Tô Đại Trân được nuôi nấng khá xinh đẹp nhưng cũng chỉ để Tô đại bá dùng làm mối liên kết với gia đình giàu có, giống như việc gả Tô Đại Lan vào huyện. Sau này nhà chồng sẽ giúp đỡ gia đình cô ta.

Giờ con trai đã bị đánh, Tô đại bá không còn cách nào, chỉ có thể bảo vợ nhanh chóng nấu cơm.

Tô đại nương đi ra an ủi con trai nhỏ, trước khi đi không quên nhắc Tô Đại Trân: "Đại Trân, còn không vào bếp nhóm lửa! Đã đến giờ mà chưa nấu cơm xong!"

Tô Đại Trân nhanh chóng bước ra: "Mẹ, con vào ngay!"

Tô đại bá ăn xong bữa tối thì đã khá muộn nhưng hai vợ chồng vẫn còn bàn chuyện này khi đã lên giường.

Tô đại nương hỏi chồng: "Ông ơi, liệu có phải chuyện lão gia tử mà chúng ta giấu bị mấy đứa trẻ nhà lão Tam phát hiện rồi không? Sao hôm nay chúng lại náo loạn như vậy..."

Tô đại bá lắc đầu: "Không thể nào, làm sao chúng biết được? Ngay cả lão Nhị cũng không biết thì làm sao bọn trẻ nhà lão Tam biết được. Nếu biết thật, lão Tam đã không bị chúng ta tính kế c.h.ế.t rồi."

Tô đại nương vẫn không yên tâm, việc này liên quan đến mạng người, bà ta cũng lo lắng.

Tô đại nương thì thầm bên tai chồng: "Tôi vẫn không yên tâm, hay ông thử cầu xin Hoàng Đại Tiên thêm lần nữa? Cầu thêm vài lần, biết đâu đại tiên sẽ sớm hiển linh đến nhà chúng ta? Nhà lão Tam cũng thật là, sao số mệnh chúng nó lại cứng thế, ngay cả lão Tam cũng c.h.ế.t nghèo nhưng con cái lại lớn lên khỏe mạnh. Lưu Lan Hương nữa, chồng c.h.ế.t rồi mà còn bận tâm con cái, sao không tái giá đi? Thật đáng ghét, chỉ biết chiếm chỗ mà không làm gì, làm chậm việc lấy lại nhà của lão Tam cho chúng ta..."

Tô đại bá nói: "Bà đừng nói lung tung nữa, thầy bói đã nói rồi, ngay cả đại tiên cũng phải giải quyết từng việc một. Hiện tại chắc đại tiên đang lo việc hôn sự của con trai chúng ta, việc này mới là quan trọng nhất. Đợi đã, việc mấy đứa trẻ nhà lão Tam chúng ta phải từ từ tính toán, lâu dài mà. Mấy đứa nhỏ nếu đi núi hay sông mà xảy ra chuyện, không phải rất bình thường sao? Không thể để lại hậu họa cho chuyện này..."

Giọng Tô đại bá âm u, lạnh lẽo hơn cả không khí ban đêm.

Bất ngờ, ngoài sân có tiếng động nhẹ.

Tô đại nương giật mình, vừa rụt cổ vào chăn vừa lắp bắp: "Ông nó ơi... đây là... chuyện gì vậy..."

Tô đại bá cũng lạnh sống lưng, hai vợ chồng vừa nói chuyện g.i.ế.c người cướp của.

Lưng Tô đại bá đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố trấn an: "Bà nó đừng nghĩ lung tung, có thể là đại tiên đến nhận cúng phẩm, đừng nói lớn, nếu làm phiền đại tiên thì sao, ngủ... nhanh ngủ đi..."

Ngoài sân, Tô Dĩnh vô tình phát ra tiếng động, nắm chặt hai con gà nhảy qua tường chạy đi. Cô sợ vợ chồng Tô đại bá ra xem, chạy một mạch mười dặm, đến khi dừng lại thì đã ở ngoài vườn riêng của các trí thức trẻ đầu thôn.

Tô Dĩnh cầm gà, ngồi dưới gốc cây lớn, thở hổn hển.

Trời ạ... Cô vừa nghe thấy gì vậy chứ...

Chuyện đi núi sông xảy ra chuyện?

Còn không để lại hậu họa?

Tên Tô đại bá đó không phải là người sao!

Lão ta tính kế g.i.ế.c cha cô, còn muốn g.i.ế.c cả nhà cô sao?

Tức c.h.ế.t cô rồi...

Tô Dĩnh vốn định trộm hai con gà để xả giận nhưng vừa vào sân đã nghe vợ chồng Tô đại bá thì thầm, cô g.i.ế.c gà xong ngồi xổm nghe lén dưới cửa sổ.

Những chuyện xấu xa đó cô nghe hết, đến câu cuối của Tô đại bá làm cô quá sốc mới vô tình phát ra tiếng động.

Hay quá, hay quá, bí ẩn nhiều năm kiếp trước không giải được, hôm nay đã có kết quả...

Hóa ra chuyện của hai em trai cô đều do nhà Tô đại bá gây ra!

Không đúng, ngay cả cái c.h.ế.t của em út cũng phải tính lên đầu họ!

Hừ, trên đời này ngoài nhà Tô đại bá sợ "diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh" thì còn ai tính kế nhà cô như vậy!

Chương 179:

Trở về kiếp này, Tô Dĩnh vốn không định động đến vàng của nhà Tô đại bá, vì nghĩ nếu lấy thì chẳng khác gì Tô đại bá kiếp trước.

Nhưng giờ Tô Dĩnh thấy khác rồi, số vàng ông nội để lại là cho con cháu nhưng không bao gồm súc sinh...

Trong lòng Tô Dĩnh nảy ra ý nghĩ ác độc.

Cô nghĩ, ít ngày nữa phải đi tìm Triệu lão thái một chuyến.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tô Dĩnh không về nhà ngay mà tiếp tục ngồi dưới gốc cây lạnh lẽo.

Hôm nay sự việc này đã gây ra cho Tô Dĩnh một cú sốc quá lớn, cô cần phải thư giãn một chút...

Không biết đã qua bao lâu, Tô Dĩnh mơ hồ nghe thấy có tiếng động như ai đó đang đi tới.

Dần dần, cô còn nghe thấy tiếng nói... ?

Là một nam một nữ!

Tô Dĩnh vội ôm chặt hai con gà mái, nép mình sau gốc cây lớn.

Hai người đó như đang kéo co nhau, sau đó cô gái lên tiếng trước.

Cô gái nói: "Anh Ngũ... chuyện của chúng ta... dừng lại đi, anh biết em mà, em chưa bao giờ muốn phá hoại tình cảm giữa anh và chị dâu..."

Người đàn ông kích động nói: "Không! Quyên Nhi à! Anh không đồng ý! Chúng ta yêu nhau thật lòng! Em đừng rời xa anh..."

Cô gái như đã cố gắng hết sức mới thoát khỏi tay người đàn ông rồi nói: "Anh Ngũ, anh đừng nói nữa, dù em cũng không nỡ, nhưng chuyện này ngay từ đầu đã là sai lầm, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm thêm nữa. Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này anh cũng đừng tìm em nữa. Thế thôi, em đi đây..."

Cô gái nói xong "Lộp cộp" chạy đi, chỉ để lại người đàn ông ngồi sụp xuống, ôm đầu hét lên: "Không!!!"

Rồi người đàn ông ngồi khóc một hồi lâu, cuối cùng mới lau nước mắt rời đi.

Chuyện này làm Tô Dĩnh lạnh cóng, cô run cầm cập sau gốc cây!

Cô không dám chần chừ, đợi khi Hồ lão ngũ đi khuất bèn ôm hai con gà mái, vòng đường ngoài thôn về nhà.

Đúng vậy, là Hồ lão ngũ, Tô Dĩnh đã nghe ra từ lâu rồi, vừa rồi là Trương Hiểu Quyên đang chia tay với Hồ lão ngũ!

Hôm nay là ngày Trần Đại Cương và Hồ lão ngũ từ bệnh viện huyện trở về thôn, nhưng vì buổi chiều Tô Dĩnh cùng mọi người gây náo loạn, chuyện của Hồ lão ngũ và nhà Trần Đại Cương không còn quá rõ ràng nữa.

Tô Dĩnh cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Trương Hiểu Quyên lại cắt đứt nhanh gọn như vậy.

Chắc chắn cô ta chưa từng đặt Hồ lão ngũ vào lòng, Hồ lão ngũ chỉ là một trong những chỗ dựa lâu dài của Trương Hiểu Quyên.

Tô Dĩnh nghĩ thầm, cô gái này quả thật không đơn giản!

Gió Bắc rít lên bên tai, Tô Dĩnh trở về nhà, nhanh chóng chui vào bếp nướng lửa.

Khi người đã ấm lại, cô nhìn hai con gà mái mập mạp dưới đất mà phân vân.

Làm sao để chế biến hai con gà này nhỉ?

Lần trước đã ăn gà nướng rồi nhưng vị cũng bình thường thôi.

Ăn thịt gà thì hầm mới thơm, thêm chút nấm khô vào, chặt gà thành miếng, dùng lửa lớn nấu! Đảm bảo ngon tuyệt!

Ngay cả gà rừng mà Ngũ đại thúc bắt về từ sau núi, hầm với táo đỏ cũng thơm lừng huống chi là gà mái được Tô đại bá chăm sóc kỹ càng bằng lương thực này.

Hai con gà mái được nuôi rất tốt, m.ô.n.g nhiều thịt, n.g.ự.c cũng căng tròn, nướng thì lãng phí quá. Gà mái mà mẹ cô nuôi bằng cách lừa vài đứa em bắt côn trùng cũng không béo tốt bằng hai con gà dưới đất này.

Nhưng nếu hầm trong bếp nhà cô, chắc chắn không giấu được mẹ Lưu Lan Hương, đến lúc mẹ ra vào bếp sẽ ngửi thấy, hơn nữa cô cũng không muốn giấu mẹ ăn một mình.

Nhưng vậy thì phải nghĩ cách giải thích xem gà này từ đâu ra, nếu không mai mà nhà Tô đại bá mất gà, mẹ cô liên tưởng được thì không tốt.

Việc báo thù, Tô Dĩnh không muốn kéo mẹ Lưu Lan Hương vào, mẹ cô kiếp trước đã khổ đủ rồi, kiếp này cứ hưởng phúc đi, còn mấy kẻ đáng ghét kia để cô xử lý.

Loading...