Liễu Tiêu Vân cầm đồ nghề tên, vừa định vào rừng trúc đào măng tre thì bị Liễu Tiêu Minh ngăn cản. Huynh ấy lấy đi lưỡi tiềm của nàng, nói với vẻ nghiêm lúc: “ Muội không được đi đâu hết, nghỉ ngơi cho khoẻ đã, chút nữa huynh sẽ đi đào măng tre. “ Chương thị cũng đi qua ngăn cản, không cho nàng làm: “ Tiêu Vân, muội cứ ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi, để đó ca ca muội đi đào măng tre cho. “ Chương Nhược Cần nhoẻn môi cười, lên tiếng: “ Để ta đi với Tiêu Minh cho!”
Liễu Tiêu Vân cũng không khăng khăng làm theo ý mình, thầm nghĩ trong bụng, để ca ca đi đào măng tre cũng được, dù gì hai tay nàng cũng còn nhức nhối đây.
Chao ôi! Ngày mai nàng còn phải tìm cơ hội thích hợp để đặt những buồng xe và xe đẩy tay đã sửa xong xuống chân núi nữa.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra cụ thể nên làm gì, đến lúc đó nàng đành tùy cơ ứng biến thôi.
Sau khi chồng nồi bếp tên xong, Liễu Tiêu Minh cầm tuỡõi tiềm, lưỡi cày các thứ tên chuẩn bị vào rừng trúc đào măng với Chương Nhược Cẩn. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc chưa thấy đào măng tre bao giờ, chúng nằng nặc đòi đi xem. Lo tăng trong rừng trúc có rắn, Chương Nhược Cẩn rắc một ít bột đuổi rắn và côn trùng tên người hai đứa cháu ngoại, dân chúng vào rừng trúc đào măng tre với mình.
Liễu Tiêu Vân và tẩu tử thì đang chuẩn bị nấu cơm.
“ Tẩu tử, tối nay ăn thịt hươu kho măng được không? ” Liễu Tiêu Vân hỏi tẩu tử. “ Được chứ, nghe muội. Thịt hươu ta đang ướp trong bình đấy, muội đi lấy đi, ta sẽ nấu cơm hoa màu. “ Chương thị cười nói. Sắc trời đã dần tối, những đống lửa đã cháy lên ngùn ngụt, các thôn dân vào rừng đào măng tre cũng đã về.
Ái chà! Họ đào về rất nhiều măng tre thật này!Thu hoạch được nhiều, gương mặt ai nấy cũng hửng sáng nụ cười tươi vui, tất cả mọi người đều cười đến mang tai, díp mắt chẳng thấy mặt trời đâu. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc mỗi đứa ôm một cái măng tre lớn, hào hứng reo lên: “ Cô cô, mẹ ơi, bọn con về rồi!”
…Cơm hoa màu đã nấu xong, măng tre cũng đã đào về, nhà nhà đều có thể bắt tay nấu nướng được rồi. Cá kho măng, thịt hươu kho măng, thịt heo rừng kho măng, thịt dê núi kho măng, thịt thỏ rừng kho măng, thịt gà rừng kho măng, nói chung họ ăn măng tre và thịt một cách thỏa thích mà không cần phải lo tốn nhiều tiền.
Những cọng măng tre tươi non được hầm chín cùng với thịt, ăn kèm với bát cơm hoa màu, các thôn dân ăn tối trong niềm hạnh phúc tràn trề. …Đêm đã về khuya, vài ba đống lửa đang rực cháy phát ra tiếng tách tách vui tai, mọi người đã đi nghỉ ngơi cả, còn người trực đêm thì giơ đuốc cảnh giác tuần tra xung quanh nơi cắm trại.
Sau khi vào không gian cho hai bé chim ưng ăn, Liễu Tiêu Vân rửa mặt và súc miệng sơ qua rồi về lều vải ngủ. Trước khi đi ngủ, nàng đốt một cây nhang an thần. Cơn buồn ngủ ập đến díu cả mắt, nàng thiêm thiếp trong mùi nhang thoang thoảng từ lúc nào không hay. Giờ Hợi, mấy tiếng sói tru vang lên làm người trực đêm hoảng sợ giật mình, lẽ nào có chó sói trên ngọn núi này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-168.html.]
Nghe thấy tiếng sói tru vọng về, Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn đều khoác áo vào, ra ngoài kiểm tra xem sao. “ Không có vấn đề gì chứ? ” Liễu Bỉnh Đức hỏi Chương Nhược Cẩn đang trực đêm. “ Không có gì đâu, chỉ là thỉnh thoảng lại có mấy tiếng sói tru thôi. “ Chương Nhược Cẩn trả lời ngắn gọn.
Chương Nhược Cẩn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, bởi vì hắn ta biết rõ một điều rằng chó sói là động vật đi ăn đêm, ban đêm nghe tiếng sói hú cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“ Không có gì thì tốt rồi, trời sáng chúng ta sẽ xuống núi. “ Nói xong, Liễu Bỉnh Đức quay về ngủ tiếp. Hạ thợ săn nhìn xung quanh địa điểm cắm trại để kiểm tra, tẩm bẩm: “ Nghe tiếng sói hú có vẻ cách đây không xa mấy. “ Hạ Thiết Sinh tiến lên một bước: “ Cha, cha về ngủ đi, có bọn con gác đêm rồi, không sao đâu. “
Hạ thợ săn vẫn không yên tâm lắm, lại dặn dò con trai mấy câu rồi mới quay về lều vải đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng thì Liễu Bỉnh Đức đã đánh thức các thôn dân dậy, thúc giục mọi người khẩn trương thu dọn đồ đạc để xuống núi.
“ Có chuyện gì thế? Sao đi sớm vậy, trời còn chưa sáng nữa mà. “
“ Ban đêm ngươi không nghe thấy tiếng sói tru hả? ”
“ Nghe chứ, ta cứ tưởng ta nằm mơ nữa cơ. “
“ Mơ miết gì! Ngươi ngủ say như c.h.ế.t ấy, ban đêm bị chó sói tha đi cũng không biết!”
“ Thôi đừng hù nữa, thiếu gì mấy lúc nghe được tiếng sói tru nhưng có thấy chó sói đi ra đâu!”
“ Tới khi chó sói đi ra thật là xong đời đấy!”
…