“ Chưa, ngọn núi phía sau Liễu gia thôn không cao bằng những dãy núi ở đây đâu’’. Liễu Tiêu Vân thong thả đi đạo một vòng trên thảm cỏ, nghe những lời bàn tán của các thôn dân, trong lòng nàng bùi ngùi khôn kể. Kiếp trước, nàng đã từng cắp ba lô đi qua rất nhiều cánh đồng cỏ bát ngát trên những ngọn núi cao vời vợi, cũng từng cắm trại tại đó.
Kiếp ấy gọi là du lịch, còn kiếp này lại gọi là chạy nạn!
Tâm trạng ở kiếp này và kiếp trước khác nhau một utrời một vực.
Chỉ có một điều giống nhau là phong cảnh hữu tình luôn ở quanh ta mà thôi.
Liễu Văn Xương - tú tài duy nhất của Liễu gia thôn - dạo bước một mình trên thảm cỏ. Lắm lúc hắn ta tại nghỉ chân, đối mắt ngắm nhìn những rặng núi trập trùng trải dài vô tận, tuốt ra cõi mịt mùng xa khuất. Thưởng thức cảnh đẹp được thiên nhiên ban tặng, tâm trạng Liễu Văn Xương có một phút kích động tạ tùng. Nơi xa xôi nhất mà hắn ta từng đến tà Lộ Tập huyện thành, còn cánh đồng cỏ mênh m.ô.n.g khôn kể động lòng người trước mắt thì hắn ta chưa thấy bao giờ. Cảnh vật nơi đây đẹp như một bức tranh được người họa sĩ khắc họa mà biết bao nỗi lòng, ít nhiều gì nó cũng làm tâm can Liễu Văn Xương xao xuyễn. Người đồng môn đã đưa bản địa đồ cho hắn ta đã bôn ba khắp chốn, học tập ở nhiều nơi sau khi thi đậu tú tài, đã thế còn tiếp tục đến tận bây giờ mà chẳng hề biết mỏi mệt là gì.
Từ đó đến nay, LIễu Văn Xương chẳng tài nào hiểu được tại sao người đồng môn ấy phải vất vả như vậy trong khi vốn dĩ có thể sống một cuộc sống bình yên.
Giờ đây, Liễu Văn Xương đã thấu hiểu được đôi điều rồi. Chương Nhược Cẩn chỉ đạo đám Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lúi húi hái dược liệu trên thảm cỏ: Nào là kim ngân hoa, nào là tử hoa địa đinh, nào là bạch hoa xà thiệt thảo, cúc dại, cây hương thảo. . .
Đối với những người khác, đây là một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng đối với Chương Nhược Cẩn thì thảm cỏ này không chỉ đẹp mà còn có vô số dược liệu. Khi Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lén lút đưa tử linh chi cho Chương Nhược Cẩn, hắn ta có hơi không dám tin vào mắt mình.
Tử linh chi vô cùng quý hiếm, huống chi những gốc tử linh chi hái được toàn những buội to đùng, hai đứa cháu ngoại bé nhỏ của hắn ta đã phát hiện chỗ tử linh chi này bằng cách nào!Hai đứa cháu ngoại của hắn ta có năng khiếu học tập y thuật, hắn ta đã tìm ra mầm non nổi trội của y thuật rồi!
Bởi vì chỉ trong vòng mười mấy ngày sống trong núi, hai đứa nhóc đã nhận biết được hàng chục dược liệu khác nhau. Quan trọng hơn, chúng nó chẳng những có một niềm đam mê cháy bỏng đối với dược liệu mà còn nhớ một ít Kinh Phương của những dược liệu tươi này trong sách thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-167.html.]
Từ những điều đã nghiệm ra được, thậm chí Chương Nhược Cẩn còn lăm le “ bắt cóc” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc về Dược Vương cốc nữa. Đương nhiên, hắn ta cũng thừa biết rằng chắc chắn muội muội và muội phu sẽ không đồng ý.
“ Chương đại phu, những dược liệu mà ngươi hái đều là dược liệu quý giá hay sao? ” Một thôn dân đi tới, hỏi. Một thôn dân khác gắt lên ngay: “ Hỏi nhiều thế làm gì, Chương đại phu hái dược liệu gì thì cứ hái thôi! Làm gì có nhiều dược liệu quý giá cho chúng ta hái đâu chứ!”
Có thôn dân gật gù tán thành: “ Thật là, miễn là dược liệu thì đem bán cho hiệu thuốc là có tiền thôi. “ Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Chương Nhược Cẩn chỉ mỉm cười chứ không cho ý kiến gì.
. . .
Sau nửa tiếng nghỉ ngơi tại thảm cỏ trải đầy đỉnh núi, Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn tiếp tục dẫn thôn dân xuống núi. Cho dù cảnh vật đẹp cách mấy thì cũng chỉ là nơi mà họ phải băng qua trong chuyến hành trình, việc đốc thúc các thôn dân lên đường mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. “ Xuống núi thôi!”
Chẳng biết ai gân cổ hét lên the thé làm những người xung quanh bật cười nắc nẻ.
Đi thôi, đi thôi, đi thôi!
Đến giờ Dậu, đội ngũ đi tới lưng chừng núi, phía trước có một rừng trúc bao la: “ Lý chính, nhất định trong rừng trúc có măng tre đấy!”
Đương nhiên Liễu Bỉnh Đức thừa biết rằng các thôn dân muốn đào măng tre dại.
Thế là Liễu Bỉnh Đức thảo luận với Hạ thợ săn. Bây giờ họ vẫn còn ở giữa sườn núi, đằng nào cũng không kịp xuống tới chân núi trước khi trời tối, chi bằng cắm trại tại đây luôn.
Họ tìm một mảnh đất bằng phẳng tại rừng trúc phía trước, các thôn dân đặt đồ đạc xuống, tấp nập chạy ùa vào rừng trúc để đào măng tre.