Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:56:00
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đuổi theo Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc, Liễu Tiêu Vân lấy bò khô ra cho hai đứa ăn: “ Mấy đứa ăn đi, bổ sung năng lượng. “

‘‘Cô ơi, vì sao phải bổ sung năng lượng ạ? ” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc vừa ăn bò khô vừa thắc mặc hỏi. Liễu Tiêu Vân vắt tay tên trán, nàng quên khuấy trẻ con thường chứa mười vạn vì sao trong đầu mình.

Nàng lại kín đáo dúi một ít quả anh đào cho hai đứa cháu bé nhỏ của mình: “ Nghĩa là ăn no sẽ có sức hơn đó. “

“ Dạ!” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ăn bò khô và quả anh đào, trong lúc đó, hai đứa lại cúi đầu tìm kiếm dược liệu.

Vào buổi trưa, các thôn dân leo lên

đỉnh núi vời vợi. Khi nhìn thấy cảnh lượng trước mắt, ai nấy cũng ngây ra như phỗng.

Trời ơi, không ngờ trên đỉnh ngọn núi ngút ngàn này lại có một biển cỏ ngát xanh trải dài vô tận!

Nơi đây là cả một khoảng trời mênh mang vô ngần, không có đại thụ, cũng không có rừng cây, chỉ có thảm cỏ xanh mơn mởn bao trùm khắp mảnh đất nơi này, bên cạnh đó còn có một vài đóa hoa nhỏ nhắn điểm xuyết cho chốn thảo nguyên mát lành này.

Màu xanh lá của thảm cỏ và sắc xanh thẳm của bầu trời hòa quyện vào nhau, tạo thành một sự kết hợp hoàn hảo.

Muôn vạt nắng êm ái phủ vây trên ngọn gió đang êm đềm thổi dịu và những rặng mây vời vợi phía xa kia, tất cả tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Bức tranh lộng lẫy trước mắt đẹp đến nao lòng, quả tình khiến người ta ngẩn ngơ ngắm nhìn, chẳng tài nào rời mắt được.

…Lúc đoàn người lên đến chóp núi đã là buổi trưa, các thôn dân không bắc bếp nấu ăn mà tháo hành lý xuống, ăn gì đó đơn giản cho lót dạ, sau đó cả nam nhân lẫn nữ nhân, cả người già lẫn trẻ em tụm năm tụm bảy vui vẻ đi dạo khắp bãi cỏ đẹp như tranh vẽ này. Bọn họ hết ngắm đằng Đông lại ngó đằng Tây để thỏa sức tận hưởng cảnh vật hữu tình trên đỉnh núi. Bọn trẻ con chơi trò rượt bắt trên thảm cỏ xanh mơn mởn, thỉnh thoảng lại cất lên những tiếng cười lảnh lót đầy vui vẻ tựa tiếng chuông trong trẻo. Có ông cụ đã thấm mệt sau quãng đường dài đi bộ, ngồi trên thảm cỏ xanh mềm mại để nghỉ ngơi trong chốc lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-166.html.]

Tiếng cười hồn nhiên trẻ thơ của bọn nhóc hệt chất xúc tác tuyệt vời khiến người ta vui lây, trên gương mặt đầy nếp nhăn nheo già cỗi của ông cụ cũng chợt hửng sáng một nụ cười hiền hậu từ lúc nào không hay. Lúc này đây, hầu như thôn dân nào cũng vui mừng, hạnh phúc từ tận đáy lòng, họ thả lỏng cả thể xác và tinh thần, tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ, thoải mái nhất kể từ khi rơi vào cảnh chạy nạn khốn đốn đến nay. Cũng không thể trách họ được, chưa ai trong số bọn họ được thấy thảm cỏ nào đẹp xiết bao thế này. Đây là món quà mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho loài người, bất cứ ai trong chúng ta đều biết nhìn nhận cái đẹp cũng như có quyền lợi thưởng thức cái đẹp.

Chạy nạn là một quá trình lắm chông gai, toàn bộ thôn dân đã phải cố gắng hết sức để chèo chống đến được ngày hôm nay. Lúc này, giây phút họ ra khỏi được ngọn núi này đã sắp đến, bãi cỏ rợp sắc xanh bạt ngàn này là một món quà bất ngờ dành cho họ, đồng thời là sự vỗ về về mặt tinh thần đối với họ. Các thôn dân đứng trên đỉnh núi, dưới chân là những ngọn cỏ phất phơ êm đềm, họ ngắm nhìn những ngọn núi đồ sộ và hùng vĩ mà mình đã vượt qua. Ai nấy cũng hào hứng hết biết, chỉ hết chỗ này đến chỗ nọ mà reo lên. “ Đó là ngọn núi bị cháy nhỉ!”

‘‘Đó là ngọn núi có tiếng hổ dữ gầm thét nghe mà sợ c.h.ế.t khiếp!”

“ Ngọn núi lấy hạt dẻ đây mà!”

‘‘Đó có phải là chốn rừng nguyên thủy có nhiều động vật nhỏ không? ”

‘‘Nhìn kìa, chúng ta từng bắt dê núi trên ngọn núi cao nhất đó đấy!”

‘‘Ha ha ha! Sao mà quên được, dê nó còn hát sơn ca với ngươi mà!”

“ Đúng đó, một nơi đẹp tuyệt như thế thì ai cũng kìm lòng chẳng đặng cất tiếng hát thôi, có khi lại có dê núi hát sơn ca với ngươi đấy!”

‘‘Thôi đi cha nội! Lỡ không dụ được dê núi mà kéo cả bầy sói tới thì khốn!”

‘‘Chúng ta đông người mà, sói có tới cũng không phải sợ. “

‘‘Nói thì hay lắm, đến lúc sói tới thật đi, để xem ngươi có sợ nhũn cả chân không. “

Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vừa đi vừa cạnh khóe nhau. “ Ngươi đi săn thú quanh năm suốt tháng, có bao giờ thấy thảm cỏ nào mênh m.ô.n.g nhường này ở ngọn núi phía sau Liễu gia thôn chưa? ”

Loading...