Chẳng mấy chốc gấu đen lớn đã làm rơi hết quả hạt dẻ trên cây xuống đất, số quả hạt dẻ có vỏ lông tơ đã được hồ ty trắng nhặt thành một ngọn núi nhỏ. Đến khi hồ ty trắng nhặt đến hạt mdẻ có vỏ lông tơ, Liễu Tiêu Vân vẫn còn đang bùm bụp, leng keng sửa buồng xe và xe đẩy tay không ngơi tay. Mãi tới lúc trời hửng sáng, nàng mới chỉnh sửa xong buồng xe và xe đẩy tay của những chiếc xe ở đây.
Đặc biệt là xe nhà mình, nàng đã dựng thêm hai lá chắn trên nóc buồng xe để tránh mưa, trang trí thêm cho không gian trong buồng xe, ngoài ra nàng còn lắp tuhêm chi tiết chống trơn trượt cho bánh xe.
Buồng xe nhà họ đã khác hẳn một trời một vực thế này, chắc ca ca không nhận ra đâu nhỉ?
Bao nhiêu công việc chất chồng đã hoàn tất, Liễu Tiêu Vân vừa mệt rũ rượi vừa buồn ngủ đến díp cả mắt. Nàng vào phòng tắm rửa mặt và súc miệng thật nhanh rồi trở về lều vải, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Chương thị đã làm bữa sáng xong mà vẫn không thấy có tiếng động gì phát ra từ lều của Liễu Tiêu Vân.
Trong lòng tẩu ấy có phần khó hiểu, tẩu ấy biết Liễu Tiêu Vân có thói quen dậy sớm, hôm nay có chuyện gì thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-164.html.]
Chương thị tiến lại gần lều vải nhỏ, nhẹ nhàng gọi: “ Tiêu Vân, muội dậy chưa? Ra ăn sáng này!”
Liễu Tiêu Vân vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say, mãi đến khi đột nhiên bị tẩu tử đánh thức, nàng mới ngỡ ra mình ngủ quên. Liễu Tiêu Vân nhanh chóng đáp: “ Muội biết rồi! Muội dậy ngay đây!”
Sau khi xuống giường, nàng vệ sinh cá nhân đơn giản rồi ra ngoài ăn sáng. Chương thị nấu một nồi cháo nhỏ, làm bánh bao rau rừng kèm sáu quả trứng vịt muối luộc cho bữa sáng hôm nay, cả gia đình quây quần bên nhau ăn sáng. Liễu Tiêu Vân trông có vẻ uể oải, tinh thần không phấn chấn cho lắm, Chương thị thấy vậy bèn quan tâm hỏi han: “ Tiêu Vân, muội thấy không khỏe ở đâu à? ” Liễu Tiêu Minh nghe vậy thì sốt vó cả lên: “ Sao thế, có phải do buổi tối trời lạnh quá không? Muội lớn to đầu rồi mà tối không biết đắp thêm chăn à!”
Thừa biết ca ca và tẩu tẩu chỉ đang lo lắng cho mình, Liễu Tiêu Vân vội vàng giải thích: “ Không phải đâu, do tối hôm qua muội không ngủ ngon giấc ấy mà. “ Cơm nước xong, Chương Nhược Cẩn bị Liễu Tiêu Minh ép dữ quá nên đành bắt mạch để khám bệnh cho Liễu Tiêu Vân. Liễu Tiêu Vân nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng mình vẫn ổn, chẳng qua là do chưa nghỉ ngơi đủ mà thôi. Dù sao nàng cũng không thể thú nhận sự thật rằng mình phải làm việc quần quật cả buổi tối để sửa buồng xe và xe đẩy tay được. Việc thì đã xong nhưng còn nàng thì mệt bở hơi tai, đến nỗi hai cánh tay vẫn còn ê ẩm đây này.
Bắt mạch xong, Chương Nhược Cẩn nhoẻn môi cười, trấn an: “ Cơ thể Tiêu Vân không có gì đáng ngại cả, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được. “ Nói xong câu ấy, hắn ta mở hộp thuốc, lấy mấy cây nhang an thần do hắn ta tự phát minh ra đưa cho Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, đây là nhang an thần, buổi tối đi ngủ thì thắp một cây, có công dụng giúp ngủ ngon giấc, không mộng mị. “ Liễu Tiêu Vân nhận lấy, kề sát mũi vào để ngửi xem thế nào. Chà, thơm quá! Nó có mùi đàn hương, là mùi mà nàng thích. Hồi xưa, sở thích của nàng là thắp một cây đàn hương mỗi khi đọc sách hoặc trước khi đi ngủ. Nàng rất thích mùi đàn hương.
Thế là Liễu Tiêu Vân mỉm cười reo lên: “ Nhang an thần thơm quá, cảm ơn Chương đại ca!” Thấy muội muội không sao, bấy giờ Liễu Tiêu Minh và Chương thị mới yên lòng. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cũng ngửi thấy mùi đàn hương, bọn nhỏ vô cùng tò mò về nó, cả hai ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nói với Chương Nhược Cẩn: “ Cữu cữu, mùi nhang an thần thơm quá, bọn cháu cũng muốn thắp nhang an thần vào buổi tối lúc đi ngủ. “ Nghe hai đứa nhóc nói vậy, Liễu Tiêu Minh không kìm được bật cười như nắc nẻ: “ Thừa Nam, Thừa Bắc à, hai đứa con ngủ nhiều như heo vậy, cần gì nhang an thần chứ!”
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đều bĩu môi, phàn nàn chê trách: “ Cha ngủ mà ngáy rung trời luôn, cha mới giống heo á!” Chương thị nghe vậy thì không khỏi che miệng, cười khúc khích: “ Con trai chúng ta nói thật đấy chàng. “ Liễu Tiêu Minh tức sôi m.á.u ngay, huynh ấy hung dữ trừng hai cậu con trai của mình rồi xoay người, cưỡi ngựa bỏ đi. Chương Nhược Cẩn vuốt ve đầu hai đứa cháu ngoại, cất giọng chầm chậm và từ tốn: “ Thừa Nam, Thừa Bắc, chờ đến khi chúng ta an cư lập nghiệp, cữu cữu dạy hai cháu cách tự chế nhang an thần nhé? ”