Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:55:52
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong suốt quá trình chạy nạn, gần như ngày nào họ cũng ăn thịt thú hoang trong rừng, thế nhưng thú hoang này hoàn toàn không phải do huynh ấy săn mà do một mình muội muội săn mang về. Sắc trời dần phủ bóng chạng vạng, một số đống lửa đã rực cháy thắp sáng cho nơi cắm trại của các thôn dân, những thanh niên trai tráng đi săn thú đã lần lượt trở về. Những gì họ thu hoạch được sau lần săn bắt này đều khác nhau, có người xách gà rừng và thỏ rừng, cũng có hai người cũng bê một con hươu to xác về, cũng có dê núi được hai người trẻ tuổi hợp sức nhấc cao. . .

Trong đó, ba người con trai của Liễu đồ tể săn được một con heo rừng đồ sộ, thân múp míp thịt đến là bất ngờ.

Tuy nhiên, trong lúc bắt heo rừng, đứa con trai út của Liễu đồ tể - Liễu Hổ - đã bị răng nanh heo rừng ngoạm trúng, để lại một cái lỗ to tướng trên cánh tay phải.

Chương Nhược Cẩn đang xử lý da hươu thì Liễu đồ tể hớt ha hớt hải chạy vào đầy bàng hoàng: “ Chương đại phu, ngươi mau sang đây xem đi!”

“ Có chuyện gì thế? ” Chương Nhược Cẩn hỏi.

“ Con trai út của ta bất cẩn, bị heo rừng ngoạm trúng rồi!” Giọng điệu của Liễu đồ tể đầy sốt ruột.

“ Chờ một lát! Ta sẽ đi lấy hộp thuốc ngay!” Nói xong câu ấy, Chương Nhược Cẩn ngay lập tức đi rửa tay, rồi hắn ta vơ hộp thuốc theo Liễu đồ tể vào lều vải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-162.html.]

Cả gia đình Liễu đồ tể đều đã có mặt trong lều, tại đây chỉ có ánh sáng nhập nhoạng tỏa ra từ độc một ngọn đuốc, sắc mặt ai nấy cũng nom nặng nề vô cùng.

Đặc biệt là Lâm thị, trái tim nàng ta quặn thắt như bị ai bóp nghẹn khi chứng kiến cảnh vết thương trên cánh tay phải của con trai út mình vẫn còn chảy m.á.u ròng ròng, m.á.u me be bét đến nỗi nhuộm đỏ cả quần áo. Lâm thị nức nở quở trách: “ Mẹ đã dặn hai con thế nào! Tự nhiên không đâu đi bắt heo rừng làm gì hả? Nhà mình bình thường thiếu thốn thịt heo lắm hay sao hả mà lại đi bắt heo? Lỡ có mệnh hệ gì thì mẹ biết làm sao đây hả con ơi!” Chương Nhược Cẩn kiểm tra vết thương trên cánh tay Liễu Hổ. Vết cắn khá dài, song vô cùng may mắn là không quá sâu.

Sau khi kiểm tra vết thương xong, Chương Nhược Cẩn nói với Liễu đồ tể: “ Thắp thêm một cây đuốc nữa. Cần khử trùng vết thương, đắp một ít thuốc cầm m.á.u lên rồi băng bó. “ Liễu đồ tể nhanh chóng bảo hai đứa con đầu thắp thêm hai cây đuốc nữa, cả ba cha con họ cùng giơ cao ngọn đuốc để chiếu tỏ không gian trong chiếc lều vải ọp ẹp. Nghe Chương đại phu bảo cần xử lý khử trùng vết thương, Lâm thị không đành lòng nhìn cảnh đứa con trai út của mình chịu đau đớn bèn đỡ cha mẹ chồng ra khỏi lều.

Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn đi vào xem sao, thấy Chương Nhược Cẩn đang tập trung tinh thần xử lý vết thương cho Liễu Hồ. Bọn họ không dám quấy rầy hắn ta, chỉ hỏi dăm ba câu đơn giản rồi ra ngoài, chừa lại không gian làm việc cho hắn ta ngay. Lúc khử trùng vết thương, thấy con trai út của mình đau đến mức mồ hôi lạnh lã chã tuôn trên trán, bàn tay cầm đuốc của Liễu đồ tể cũng run rẩy mãi không ngớt. Chương Nhược Cẩn xử lý vết thương xong, đắp thuốc bột có tác dụng cầm m.á.u lên trên đó rồi băng bó chỉn chu bằng băng gạc thấm thuốc. Suốt toàn bộ quá trình diễn ra, Liễu Hổ luôn cắn chặt răng mà gồng mình chịu đựng cái nhức rát khủng khiếp trên tay, không hề kêu đau tiếng nào.

Chương Nhược Cẩn nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Liễu Hổ: “ Không sao rồi, bây giờ chỉ cần chăm sóc vết thương cẩn thận thôi, qua một thời gian là sẽ lành lặn thôi. “ Giọng Liễu Hổ nghe hơi run run: “ Cảm ơn ngươi, Chương đại phu!” Liễu đồ tể cũng rối rít cảm ơn hắn ta.

Lâm thị lấy bạc ra, muốn trả cho Chương Nhược Cẩn song hắn ta lại không lấy một xu nào. Chuyện đó làm Liễu đồ tể canh cánh trong lòng, lúc g.i.ế.c heo rừng, gã biếu nhà Liễu Tiêu Minh một cái đùi heo. Liễu Tiêu Minh năm lần bảy lượt từ chối, bọn họ còn chưa ăn hết thịt heo rừng đã ướp nữa!

Liễu đồ tể chân thành nài nỉ muốn huynh ấy nhận bằng được, Liễu Tiêu Minh từ chối mãi không thành công thì cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nhận lấy. Lúc ăn tối, mùi thịt thơm nức mũi len lỏi từ nhà này sang nhà khác tại nơi cắm trại của các thôn dân. Tất cả mọi người đều nói đùa rằng sau khi ra khỏi núi, họ sẽ không còn được sống trong những ngày hôm nào cũng được ăn thịt nữa.

Cơm nước xong, Liễu Tiêu Vân trở về lều bạt bé nhỏ của mình, sau đó đi vào không gian ngay. Nàng đi xem con hồ ly trắng tinh đó trước.

Loading...