Ánh sáng đèn điện trong tay chiếu sáng xung quanh, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy thạch nhũ, cột đá, măng đá với những hình thù kỳ lạ ở khắp nơi, cảnh quan cực kỳ lạ mắt chẳng khác nào tiên cảnh. Nàng hiểu rồi, thì ra nơi này là một hang động cực lớn. Đây toàn là thạch nhũ sinh thái nguyên bản, chúng phát sáng long lanh với những hình dáng khác nhau, thật sự rất đẹp.
Điều khiến người ta không thể không khen ngợi bàn tay của tự nhiên quá điệu nghệ.
Liễu Tiêu Vân cầm đèn pin thưởng thức những thạch nhũ trong hang động, có thạch nhũ đã hóa thành ngọc bích, tạo thành những mảng thạch nhũ dài và rộng.
Còn có một thạch nhũ mang hình cây nấm, toàn thân trắng sáng như tuyết, bóng loáng trong suốt, thật sự tuyệt vời.
Trong động có đá vôi và thạch nhũ, còn có cả tiếng nước tí tách. Chính những thạch nhũ này nhiễu nước từ ngày này qua tháng nọ, hình thành bốn cái hồ thiên nhiên hình tròn trong động đá vôi này. Nước trong hồ trong vắt vô cùng, Liễu Tiêu Vân múc tên rồi uống thử. Wow! Nước suối vừa ngọt vừa mát, khiến người ta phải rung động vì nó.
Hả?
Càng đi vào bên trong thì dường như tiếng nước chảy càng lớn? Nếu như trong động có con sông hay sông ngầm gì đó thì sao.
Liễu Tiên Vân cầm đèn pin đi về phía tiếng nước chảy. Đi trong chốc lát, quả nhiên nàng phát hiện một con sông ngầm khá hẹp.
Đèn pin vô tình rọi đến một tảng đá bên cạnh dòng sông ngầm thì thấy ánh sáng màu vàng khẽ phát sáng trên một ít tảng đá. Nàng chiếu đèn pin vào một cục đá, rồi đến gần quan sát thì phát hiện thứ phát sáng trong cục đá chính là một dát vàng mỏng.
Liễu Tiên Vân mừng rỡ, có lẽ đây là vàng nguyên chất. Lúc nàng đang xem xét trong động đá vôi thì đã nghe Hạ Đồng Sinh kêu to: “ Tiêu Vân!”
Nghe thấy tiếng gọi, nàng bèn thu vàng vào không gian, vội vàng ra khỏi hang động đá vôi và đồng thời cũng thu đèn pin vào không gian. Liễu Tiêu Vân chạy đến đó xem sao, à, Hạ Đồng Sinh và Liễu Văn Xương đã bắt được một con hươu, bây giờ đang khiêng hươu quay về.
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Hai người tóm được con hươu rồi ư? ” Liễu Văn Xương cười khoái chí: “ Con hươu này rất to đấy. “
Liễu Tiên Vân nhẹ nhàng gật đầu: “ Ừm! Đúng là một con hươu rất lớn. “ Hạ Đồng Sinh hơi tiếc nuối: “ Ở khu rừng trước mặt có khoảng ba mươi mấy con hươu, hai ta chỉ bắt được có một con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-161.html.]
Liễu Tiêu Vân nghe vậy lập tức hứng thú : “ Phải không? Ta đi xem thử, không chừng có thể săn thêm hươu nữa đó. “
‘‘Tiêu Vân chúng ta về thôi, chúng ta chia con hươu này cho ba người. “ Hạ Đồng Sinh nói với Liễu Tiêu Vân. Liễu Văn Xương cũng đề nghị nàng quay về cùng họ.
Thế nhưng Liễu Tiêu Vân chỉ cười nói: “ Hai người đi về trước đi, ta vào cánh rừng phía trước xem sao đã. “
Thấy Liễu Tiêu Vân quyết tâm vào rừng săn hươu, Hạ Đồng Sinh và Liễu Văn Xương đành phải nâng hươu lên quay về.
Đợi sau khi hắn ta đi, Liễu Tiêu Vân nhanh chân đi đến phiến rừng trước mặt.
Vừa vào rừng, nàng đã lấy ống nhòm ra xem thử, quả nhiên phía trước cách năm trăm mét có một bây hươu đang cúi đầu ăn cỏ trong đó. Liễu Tiêu Vân lặng lẽ đến gần bầy hươu, khi còn cách chúng mười mấy mét, nàng bèn ngừng tại, đổ một ít linh tuyền tên bụi cỏ xanh biếc dưới một thân cây, sau đó phi lên cây ẩn nấp. Rất nhanh bầy hươu ngửi được hương vị của linh tuyền nên kéo nhau tới đây, tông cộng bảy con hươu có to có nhỏ.
Thừa dịp bầy hươu đang ăn cỏ được tưới nước linh tuyền, Liễu Tiêu Vân vẩy thuốc mê xuống bọn chúng.
Đợi đến khi bầy hươu ngất xỉu nằm lăn ra đất, nàng mới nhảy xuống khỏi cây, thu sáu con hươu vào không gian và chỉ chừa một con duy nhất.
Nàng giật lấy dây leo rồi cột vào đầu hươu, sau đó tìm một gậy gỗ nhấc hươu lên rồi khiêng trở về.
Khi đi đến nơi các thôn dân dừng chân thì con hươu này đã tỉnh tại, bắt đầu đạp đá tung tung không ngừng. Liễu Tiên Vân đành phải ném gậy gỗ đi, tôi con hươu này quay về. Chương thị đã thấy Liễu Tiên Vân khuân một hươu về khi còn ở khá xa, thế là vội vàng thúc giục Liễu Tiêu Minh hỗ trợ: “ Tiêu Vân đã bắt một con hươu về kìa, chàng mau đến giúp một tay. “
Liễu Tiêu Minh đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy bèn đứng dậy nhìn xem. Quả nhiên là thế, muội muội đang kéo một con hươu quay về.
Huynh ấy nhanh chân chạy đến, nhận lấy hươu trong tay muội muội: “ Có mệt không, lần sau ca ca cùng đi săn với muội nhé. “
Liễu Tiêu Vân vẫy cổ tay đau xót, cười nói với ca ca: “ Không sao, muội không mệt!”
Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội liên tục lắc cổ tay mà miệng cứ nói không mệt, không khỏi cảm thấy áy náy.