Người gác đêm quăng thêm một ít cành khô vào đống lửa, ngọn lửa thoáng chốc bập bùng, cháy to hơn nữa. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vẫn chưa ngủ. Nói đúng hơn là Hạ thợ săn muốn đề cập một vài chuyện với Liễu Bỉnh Đức.
Lão nương của Hạ thợ săn - Tôn lão thái thái - thấy Hạ Thiết Sinh suốt ngày cứ trồng cây si Liễu Văn Uyển, nhưng lại chẳng biết Liễu Bỉnh Đức có ý kiến gì về chuyện này.
Ban đầu Hạ thợ săn định chờ đến khi mọi người tìm được nơi ăn chốn ở ổn định rồi mới nói đến chuyện con cái hai nhà, hiềm một nỗi Tôn lão thái thái quá thương Hạ Thiết Sinh, sợ cháu mình càng lúc càng lún sâu vào tình đơn phương này.
Hạ thợ săn và Liễu Bỉnh Đức đi ra xa nơi cắm trại của các thôn dân.
Đi được một quãng, Hạ thợ săn ngập ngừng mở lời: “ Lý chính, à thì, Thiết Sinh. . . “
“ Thiết Sinh là một đứa trẻ tốt. “
Liễu Bỉnh Đức thừa biết Hạ thợ săn muốn nói gì. Trước đây Hạ thợ săn cũng từng đề cập đến chuyện này, mong hai nhà có thể kết làm thông gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-158.html.]
Khi đó Liễu Bỉnh Đức muốn tạm gác lại chuyện cưới gả, từ chối mối hôn sự này với lý do con gái còn nhỏ.
Nhưng giờ đây, Hạ Thiết Sinh đã hai mươi mốt tuổi, con gái hắn ta năm nay cũng đã tròn mười sáu tuổi, cả hai đứa trẻ này đều đã đến tuổi cưới hỏi rồi. Kể từ cái lần Chương Nhược Cẩn cứu mạng con gái trong cơn mưa to như thác đổ lúc trước, hai vợ chồng Liễu Bỉnh Đức đã có ý gả con gái cho hắn ta. Tuy nhiên, Chương Nhược Cẩn từng nói với Liễu Văn Xương rằng, chờ gia đình Liễu Tiêu Minh an cư lập nghiệp, hắn ta sẽ tiếp tục đi chu du đây đó, thăm thú khắp nơi, gia đình Liễu Bỉnh Đức cũng không phản đối gì về chuyện đó.
Vào cái hôm Hạ Thiết Sinh trúng độc của hoa, Liễu Bỉnh Đức cũng đã nghe thấy lời bộc bạch của Hạ Thiết Sinh về tình cảm mà hắn ta dành cho Liễu Văn Uyển. “ Các ngươi đến Liễu gia thôn cũng được ba mươi mấy năm rồi nhỉ? ” Liễu Bỉnh Đức ngỡ ngàng vì thời gian trôi qua quá nhanh. Hạ thợ săn bật cười: “ Đúng rồi, ba mươi ba năm trời chứ đâu phải ít, hồi đó ta mới có mười tuổi thôi. “
…Ban đầu, Liễu gia thôn chỉ có mấy chục nhà họ Liễu, sau này mấy người Hạ thợ săn mới đến định cư ở Liễu gia thôn. Ba mươi ba năm trước, biên cảnh nổ ra chiến tranh, thành trì của quê nhà hắn ta bị chiếm đóng, khi ấy Hạ thợ săn chỉ mới mười tuổi đã theo cha mẹ chạy nạn từ biên cảnh vào những vùng đất khác.
Cả nhà hắn ta phải khổ sở lắm mới có thể vào được đất liền, trên đường đi qua rất nhiều thôn, không biết bao nhiêu lần bị đuổi ra ngoài, bao nhiêu lần bị người ta xem thường ghét bỏ, nhưng vẫn không có thôn nào sẵn sàng cho họ ở lại. Mãi đến khi đến được Liễu gia thôn, khi đó cha của Liễu Bỉnh Đức là lý chính của Liễu gia thôn, thấy ba người họ ăn mặc rách rưới quá đáng thương, mùa đông cũng không có nơi nào để đi, vì vậy đã bàn bạc với tộc trưởng cho bọn họ dựng lều rơm dưới chân núi. Kể từ đó, cả nhà Hạ thợ săn xem như định cư ở Liễu gia thôn.
Vì không có ruộng đất nên cả nhà chỉ có thể lên núi đi săn. Sau một thời gian dài, thu nhập từ việc săn b.ắ.n tốt hơn so với làm ruộng, họ cũng đã xây được nhà và mua ruộng dưới chân núi. Cả nhà không bao giờ quên ơn của tộc trưởng và lý chính, cứ đến ngày lễ tết sẽ tặng họ một ít thịt khô. Vì vậy, quan hệ giữa Liễu Bỉnh Đức và nhà Hạ thợ săn không tệ, có thể xem như hai người họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Sau đó, Hạ thợ săn cưới Lưu thị, sinh được hai người con trai, từ nhỏ cũng đã lên núi đi săn cùng hắn ta, săn thú nhiều năm, trong tay cũng có không ít tiền tiết kiệm, đang chuẩn bị xây thêm một gian phòng lớn nữa thì không ngờ lại phải chạy nạn.
Liễu Bỉnh Đức cưới Tào thị, sinh được một trai một gái, đời cha hắn ta cũng có chút tài sản tích cóp, con trai thông minh được học hành từ nhỏ, chẳng những đỗ tú tài mà còn làm tiên sinh dạy học trong huyện thành. Con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, may vá thêu thùa đều rất khéo, cũng học được không ít chữ với ca ca. Con trai có tương lai, con gái hiểu chuyện, Liễu Bỉnh Đức và thê tử rất mừng. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn kể lại một ít chuyện xưa ở Liễu gia thôn, cả hai đều thổn thức không thôi. Theo mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà, Hạ thợ săn cảm thấy việc hai nhà kết thành sui gia cũng là chuyện tốt, cả nhà hắn ta sẽ không đối xử tệ với Liễu Văn Uyển.