Chương Nhược Cần thấy gia đình muội muội mình hòa thuận như vậy, bầu không khí rất vui vẻ, cuộc sống của muội muội hạnh phúc như vậy, hắn ta cũng vui thay muội muội.
Hắn ta vẫn đang suy nghĩ, đợi sau này ổn định rồi, không biết hắn ta có thể làm được gì cho muội muội nữa. Hai con vịt trời ngon tuyệt đã được nướng xong, Chương thị, Liễu Tiêu Vân, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc, mỗi người ăn một cái đùi vịt trời trước, phần còn lại xé thành từng miếng nhỏ cho cả nhà ăn. Ăn vịt trời nướng, uống một ngụm canh cá, rồi lại cắn một miếng viên rau dại. Chà, thật sự là rất ngon Lúc Liễu Văn Xương đang nướng vịt trời cũng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào kia, nghe nói Liễu Tiêu Vân bôi mật ong lên vịt trời nướng, nhà hắn ta không có mật, hắn ta bèn bảo muội muội chuẩn bị một ít nước đường trắng. Hắn ta bôi nước đường trắng lên trên con vịt trời được nướng gần chín, cũng ngửi được mùi thơm ngọt ngào đó.
“ Không có mật thì có nước đường cũng được. “ Liễu Văn Xương nói với muội muội.
Liễu Văn Uyển cười nói: “ Ca ca, huynh thật thông minh!”
Liễu Văn Xương tách con vịt rừng nướng chia cho người nhà, cả nhà vui vẻ ăn vịt trời nướng.
Có mấy đứa trẻ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, biết nhà mình không có mật ong, cũng xin cha mẹ bôi một ít nước đường lên vịt trời nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-156.html.]
Nhưng dù bọn trẻ có vòi vĩnh thế nào thì người lớn cũng sẽ không đồng ý, dù sao đường cũng quá mắc, ai cũng tiếc nuối không muối bôi lên vịt trời nướng, chỉ cần thịt vịt trời nướng như vậy đã không tệ rồi.
Lửa trại cháy tí tách, mùi thịt thoang thoảng trong không khí, cuộc sống chạy nạn như vậy xem ra cũng không tồi. Thậm chí các thôn dân còn có một loại ảo giác, có phải bọn họ đang chạy nạn thật không? Chỉ là, dù trên núi dù không thiếu thịt ăn nhưng các thôn dân vẫn mong có được một nơi đặt chân để sớm ổn định cuộc sống.
…
Ăn cơm tối xong, sau khi thu dọn đống xoong nồi, các thôn dân chưa vội đi nghỉ ngơi ngay. Ban ngày bọn họ nhặt được khá nhiều trái óc chó vỏ xanh, mượn ánh sáng trập trùng từ những đống lửa, họ dùng cái liềm rạch mấy đường trên quả óc chó, lột lớp vỏ màu xanh bên ngoài ra. Bóc vỏ óc chó kiểu này sẽ khó tránh khỏi còn sót một ít vụn vỏ xanh, đã thế còn dễ làm bẩn tay. Nhưng họ cũng chẳng còn cách nào khác, việc lột lớp vỏ của quả óc chó không những làm giảm bớt trọng lượng của chúng mà còn đỡ chiếm diện tích, thuận lợi cho việc đem theo hơn.
Nếu như dư dả thời gian thì họ có thể bọc các trái óc chó vỏ xanh này lại bằng thứ gì đó đại loại như rơm, chờ một quãng thời gian để chúng lên men tự nhiên, thế là lớp vỏ xanh của quả óc chó sẽ tự động tróc ra ngoài. Bên cạnh đó, đối với óc chó vỏ xanh, họ còn có thể đặt chúng dưới bóng râm khoảng chừng sáu, bảy ngày. Chờ màu vỏ óc chó sậm lại, bắt đầu xuất hiện những nếp gấp nhăn nheo thì thậm chí không cần dùng đao, họ chỉ cần dùng tay không là đã có thể lột vỏ óc chó một cách dễ dàng. Óc chó dại ngon lành là thế, khổ nỗi lớp vỏ màu xanh của nó lại khó lột vô cùng, đã vậy còn làm tay người lột dính bẩn, đen sì theo. Bọn trẻ con thì suy nghĩ đơn giản chứ chẳng đắn đo nhọc nhằn gì. Chờ người lớn lột vỏ xong, chúng nó sẽ đập vỡ quả óc chó dại bằng một viên đá, lột lớp màng bao quanh nhân óc chó ra rồi ăn phần nhân thơm lừng, ngọt như mía lùi bên trong.
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong chốn núi rừng hoang vu sẽ hạ thấp, bắt đầu thấm cái se se lạnh. Mới ngồi có một lát mà các cụ và sấp nhỏ đã không chịu nổi gió đêm rét buốt trong núi, mau chóng về lều vải nghỉ ngơi thật sớm. Những người gác đêm cầm đuốc sáng trưng, cảnh giác đi xung quanh để tuần tra. Đêm đã về hồi khuya lạnh vắng, cuối cùng các thôn dân cũng tróc vỏ óc chó xong. Họ uể oải đến mức đau chân mỏi gối tê tay, ai cũng đứng lên, vừa đ.ấ.m hông xoa tay vừa trở về lều trại nghỉ ngơi. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử đã lột vỏ óc chó xong, nàng cũng quay về chiếc lều vải nhỏ của mình rồi vào không gian như thường lệ.
Nàng thả hai mươi chín con vịt rừng và gần một trăm trứng vịt trời vào khu vực chăn nuôi, rồi rào lại để tạo ra một không gian dành riêng cho chúng nó. Đợi những con vịt rừng này ấp trứng, chẳng mấy nữa nơi này sẽ nô nức vịt trời như khu chăn nuôi gà rừng. Bằng cách đó, đến khi họ không còn phải chạy đôn chạy đáo để lánh nạn nữa mà tìm được một nơi để an cư lập nghiệp, nàng sẽ có thể cân nhắc việc mở tiệm vịt quay thật.