Khoảng một canh giờ sau, từ nam nữ già trẻ mới càn quét xong bãi cỏ lau quay về, rõ ràng là họ đã thu hoạch được rất nhiều. Có người mang về vịt trời, có người mang về trứng vịt trời, có người bắt được một số loài chim nước không biết tên khác. Tóm tại, trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, vui sướng. Những người đi bắt cá cũng có thu hoạch, trong xô chậu đều có cá lớn cá nhỏ. Màu trời dần tối, vài đống lửa lớn đã được đốt lên. Có nhà hầm vịt trời, có nhà lại nướng vịt trời, có nhà tại hầm canh cá, gió núi thổi qua, mùi thịt lan tỏa thơm từng trong không khí. Trong một khoảnh khắc, các thôn dân chợt nhận ra không biết trên đường chạy nạn đã gặp khổ cực gì.
Lúc còn chưa chạy nạn, vào những năm hạn hán ở Liễu gia thôn, các thôn dân còn không có gì để ăn chứ đừng nói đến được ăn thịt, cả rau dại cũng không có để ăn, thỉnh thoảng chỉ có thể uống được một chút cháo lương thực phụ, ngay cả bánh bột ngỗ làm từ lương thực phụ cũng có khi không có để ăn.
Nhưng trong hơn hai mươi ngày chạy nạn này, đặc biệt là những khi ở trên núi, hầu như ngày nào cũng có thịt ăn, còn có cả những loại rau dại, quả dại ăn không hết.
Đi chạy nạn một thời gian dài, nhà nào cũng còn lương thực dư trong bao, thịt thú rừng ăn không hết cũng có thể ướp muối, trong túi còn có hạt dẻ dại, quả óc chó, trong các chum, vại còn có trứng gà rừng, trứng vịt trời và trứng chim rừng nhặt được.
Bọn họ còn đi theo Chương đại phu đi hái các loại dược liệu, nghe Chương đại phu nói, đợi mọi người xuống núi rồi, hắn ta sẽ dẫn các thôn dân đến hiệu thuốc bán dược liệu, đến lúc đó còn có thể kiếm được chút tiền. Các thôn dân được ăn ngon, leo núi vác nặng rèn luyện thân thể, thậm chí có người còn cảm thấy mình béo hơn trước.
Mẹ con Điền thị bắt được hai con vịt trời, Liễu Chi Nhi cũng tìm thấy một tổ trứng vịt trời. Ba mẹ con họ không nướng vịt trời như những thôn dân khác mà chỉ hầm nửa con vịt trời, lúc hầm còn cho vào một ít hạt dẻ, làm thêm một ít viên rau dại, như vậy chẳng những có thịt vịt ăn mà còn có thể uống được canh thịt.
Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ăn thịt vịt trời hầm, uống canh rồi cắn một miếng viên rau dại, ăn vô cùng ngon lành.
“ Chi Nhi, Điều Nhi, ăn có ngon không? ” Điền thị hỏi hai con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-155.html.]
“ Vâng, mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi, thịt vịt trời ăn rất ngon!” Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ăn thịt vịt trời ngon lành, nở nụ cười. Điền thị rất vừa lòng, tuy giờ chỉ còn lại ba mẹ con nhưng thời gian này họ cũng đã cùng các thôn dân bắt gà rừng và vịt trời, ít nhất hai con gái cũng có thể ăn thịt. Nghĩ lại trước đây, cho dù Chu lão bà tử kia có hầm một nồi canh gà rừng thì ngay cả một ngụm canh ba mẹ con nàng cũng không uống được. Nghĩ đến đây, Điền thị lại muốn gạt nước mắt.
Lâm thị thấy vậy, vội đến an ủi nàng ấy: “ Bây giờ không phải cuộc sống của ngươi đã tốt hơn trước đây nhiều rồi sao, sau này cũng sẽ rất tốt. “ Điền thị gật đầu, nàng ấy sẽ cố gắng hết sức để sau này hai con gái có cuộc sống tốt đẹp. Khi vịt trời nướng gần chín, Liễu Tiêu Vân bôi một ít mật ong lên rồi đặt trên ngọn lửa tiếp tục nướng. Cứ lặp đi lặp lại thao tác như vậy, mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra, thu hút sự chú ý của rất nhiều thôn dân.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thèm thuồng nhìn: “ Cô cô, vịt trời nướng đã xong chưa? Cháu muốn ăn vịt trời nướng quá!” Liễu Tiêu Minh đang hầm canh cá, ngửi được mùi thơm ngào ngạt cũng hơi thèm: “ Muội muội, tay nghề của muội có thể làm đầu bếp được rồi. “
‘‘Được, đợi sau khi ổn định, muội sẽ mở tiệm vịt nướng. “ Liễu Tiêu Vân nói nửa đùa nửa thật.
Nghe ca ca nói vậy, nàng cũng bắt đầu trêu ghẹo lại huynh ấy, nàng cũng không có ý định mở một tiệm vịt nướng thật. Liễu Tiêu Minh nghe xong lập tức bật cười: “ Huynh đùa thôi mà, muội muốn mở một tiệm vịt nướng thật sao? Muội nghĩ mở tiệm dễ như vậy à? ”
‘‘Hừ! Muội thật sự có thể mở tiệm vịt nướng được, đúng không tẩu tử? ” Liễu Tiêu Vân cười hỏi tẩu tử.
Chương thị cũng cười nói: “ Đúng vậy, Tiêu Vân nói đúng, đến lúc đó sẽ mở cho muội ấy một tiệm vịt nướng. “
‘‘Cảm ơn tẩu tử!” Liễu Tiêu Vân rất vui vẻ. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc hào hứng nói: “ Cô cô mở tiệm vịt nướng, ngày nào chúng ta cũng có thể ăn vịt nướng được rồi. “
Đúng là ai đứa nhóc tham ăn. Liễu Tiêu Minh cười lắc đầu, không nói nữa.