Liễu Tiêu Vân khổ não suy nghĩ, phải chỉnh sửa chúng thế nào mới được đây? Tổng cộng có mấy chục thùng xe và xe đẩy, nếu phải chỉnh sửa tất cả thì đây quả là mộmt công trình lớn. Liễu Tiêu Vân tự nhận khả năng làm việc của mình rất tốt, chỉnh sửa chúng một chút có lẽ sẽ không làm khó nàng. Nàng chỉ cần suy nghĩ rkỹ xem nên thay đổi như thế nào. Đặc biệt tà chiếc thùng xe ngựa của nhà nàng, ca ca nàng tà thợ mộc, đã quá quen thuộc với nó, nàng phải chỉnh sửa thùng xe thuay đổi sao cho ca ca không nhận ra mới được. Hôm nay quá mệt mỏi, Liễu Tiêu Vân cũng không muốn làm gì nữa, nàng lấy quần áo đã sấy khô từ trong máy sấy ra, trở về lều nhỏ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, lại một đêm ngủ nghỉ trên núi nữa trôi qua, không có tiếng sói tru, không có những con thú nhỏ quấy rầy, các thôn dân ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi, mọi người không còn vội vã lên đường nữa, dọc đường đi bắt đầu hái dược liệu, rau và quả dại. Một số thôn dân suy đoán, có lẽ bầy sói trên ngọn núi này thấy có quá nhiều người cầm đao như vậy đã bị dọa sợ không dám chui ra nữa.
Liễu Tiêu Vân nghe vậy, chỉ cười cười không nói gì. Nàng và người kia hợp tác diệt sạch mấy trăm con sói trên núi này, bầy sói không còn nữa, các thôn dân ở trên núi cũng an toàn hơn nhiều.
Vậy thì vì sao hắn lại muốn hợp tác với nàng tiêu diệt bầy sói chứ? Còn xác của mấy trăm con sói bị g.i.ế.c kia hắn đem đi đâu rồi? Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ khi biết hắn cũng là người xuyên đến đây, thỉnh thoảng hình bóng của hắn sẽ xuất hiện trong tâm trí Liễu Tiêu Vân.
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng đầy nghi ngờ, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vào đêm trăng tròn, họ có thể nghe rõ tiếng sói tru trên ngọn núi này từ trong sơn cốc. Tại sao bọn họ nghỉ lại trong núi hai đêm liên tiếp lại không nghe được tiếng sói tru? Chẳng lẽ những con sói trên núi này lại biến mất một cách thần bí chỉ sau một đêm?
Vì lo gặp phải sói trên núi nên Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn luôn lo lắng bất an, tinh thần lại càng căng thẳng cao độ. Đặc biệt là Hạ thợ săn, hắn ta thường xuyên đi săn trong núi, biết sói hoang rất hung dữ, chúng luôn tấn công theo đàn, rất khó đối phó.
Hạ thợ săn quay lại nhìn những thôn dân đang hái dược liệu, hắn ta cau mày nói với Liễu Bỉnh Đức: “ Lý chính, dù thế nào thì cũng phải để mọi người nhanh chóng xuống núi đi, xuống đến chân núi mới đảm bảo an toàn hơn một chút. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-153.html.]
Vì vậy, Liễu Bỉnh Đức hét lớn giọng gọi những thôn nhân đang hái dược liệu đằng sau: “ Mau lên đi, đừng đi lạc đoàn, phải cố gắng tranh thủ xuống kịp chân núi trước khi trời tối. “ Khỏi phải nói, lời kêu gọi này của lý chính rất có hiệu quả, những thôn dân đang hái dược liệu nhanh chóng đuổi theo. Buổi trưa mọi người cũng không nghỉ ngơi, chỉ ăn chút gì đó lót dạ rồi tiếp tục lên đường, Liễu Tiêu Vân vẫn tiếp tục đi ở cuối đoàn. Đi thêm nửa canh giờ nữa, các thôn dân lần lượt nhìn thấy hơn mười cây óc chó ở hai bên. Thật ra là Liễu Tiêu Vân đã thu sáu cây óc chó vào không gian trước. Thấy mọi người sắp đi qua dãy cây óc chó, có thôn dân nhịn không được kêu lên: “ Lý chính, có cây óc chó kìa. “
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng nhìn thấy cây óc chó, để xuống núi sớm hơn, họ không muốn các thôn dân dừng lại để hái hạt óc chó. Bây giờ đã có thôn dân nói ra, Liễu Bỉnh Đức bàn bạc với Hạ thợ săn, cho mọi người nửa canh giờ để hái hạt óc chó. “ Mọi người có thể dừng lại hái hạt óc chó, nửa canh giờ sau sẽ tiếp tục lên đường. “
‘‘Được, lý chính. “
Nửa canh giờ là đủ rồi. Mọi người đặt hành lý xuống, hơi mười mấy người trẻ tuổi thành thạo leo lên
những cây óc chó, chặt những nhánh cây dài rồi đập cho những quả óc chó rơi xuống đất. Cả nam nữ già trẻ đều cùng nhau đi hái hạt óc chó. Nửa canh giờ sau, mọi người thu hoạch được rất nhiều hạt óc chó, ai nấy cũng vui mừng. Đến giờ thân, cuối cùng các thôn dân đã đến chân núi. Dưới chân núi không chỉ có bãi cỏ rộng lớn mà còn có một cái ao được bao quanh bởi những bãi lau sậy lớn. Nhìn thấy có ao nước, các thôn dân rất mừng. Có nước thì có thể có ca, như vậy thì mọi người có thể đi bắt cá.
Đã xuống dưới chân núi rồi, Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn cũng thở phào nhẹ nhõm, ba ngày nay bọn họ đã liên tục vội vã lên đường, cuối cùng cũng an toàn vượt qua ngọn núi lớn này. Các thôn dân tìm một nơi rộng rãi để dựng trại, có mấy người không thể đợi được nữa, cầm xô, chậu chạy đến gần ao nước. “ Trong ao có cá. “
‘‘Có không ít cá nữa này. “
“ Nếu bây giờ có lưới đánh cá thì tuyệt rồi. “ . . .