Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-05-25 14:54:32
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Văn Xương bắt bốn con chim cút, gác trên lửa nướng rồi rắc một ít muối, cả nhà bốn người mỗi người một con. Liễu Văn Uyển ăn thịt chim cút nướng thơm ngon, không quên khen ngợi ca ca: “ Ca ca, bây giò huynh lợi hại quá đi, huynh còn có thể sắn được gà rừng và thỏ hoang, còn có thể làm tiên sinh dạy học trong thư viên, vừa biết văn tại vừa biết võ, đúng là văn võ song toàn mà!” Tào thị nhìn con trai hiền tành, tao nhã, trong lòng rất vui.

Liễu Bỉnh Đức nói: “ Xương Nhi, đợi sau này ổn định rồi, con vẫn nên làm một tiên sinh dạy học. “

Nghe vậy, Liễu Văn Xương mỉm cười: “ Con biết rồi. “

Mới đầu, Liễu Văn Xương cảm thấy một thư sinh như hắn ta ở trong núi chẳng được tích sự gì.

Nhìn cái gì cũng không hiểu, chẳng làm được gì, cả khiêng vác đồ đạc cũng không thể, hai tay nhấc không nổi, chẳng lẽ hắn thật sự là một thư sinh vô dụng sao? ! Sau đó, hắn ta thử đi săn cùng Hạ Đồng Sinh, lúc đầu hắn ta thật sự không bắt được con mồi nào, dần dần, hắn ta không chỉ học được cách đi săn mà còn nhìn thấy nhiều thứ không có trong sách. Đặc biệt tà hôm nay, nhìn thấy cảnh chiến đấu khốc tiệt giữa chim ưng và thỏ hoang, thật sự đã khiến hắn ta kinh ngạc. Những điều này không thể học được từ sách vở. Trong hơn hai mươi ngày chạy nạn này, mặc dù liên tục bôn ba vất vả khắp nơi, nhưng hắn ta đã thật sự học được rất nhiều kiến thức, mở mang tâm nhìn của mình.

Chẳng trách người xưa thường nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Liễu Văn Xương đã thật sự hiểu được sâu sắc câu nói đó.

Hạ Đồng Sinh xử lý con chim ưng rơi xuống đất kia rồi mang đi hầm, sau khi hầm xong, hắn ta đưa cho cho Liễu Tiêu Vân và Liễu Văn Xương mỗi người một bát. Liễu Tiêu Minh lập tức hỏi muội muội đã có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, Liễu Tiêu Vân đã kể lại cho cả nhà về cuộc chiến giữa chim ưng và thỏ hoang, nhưng tất nhiên nàng không đề cập đến việc nàng đã bắt hai con chim ưng non thế nào.

Sau khi nghe Liễu Tiêu Vân kể lại, ngoại trừ Chương Nhược Cẩn không tỏ ra ngạc nhiên mấy thì Liễu Tiêu Minh và những người khác đều rất kinh ngạc. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nghe vậy trợn tròn mắt: “ Thỏ hoang lợi hại quá! Cô cô, không phải cô nói trong tổ chim ưng còn có hai con chim ưng non sao? Hai con chim ưng non kia thì sao, chúng nó thế nào rồi? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-151.html.]

Liễu Tiêu Vân biết mình lỡ lời, lập tức giục hai cháu trai nhỏ: “ Hai đứa ăn nhanh lên, chim cút nướng để nguội ăn không ngon đâu. “ Chương thị ngồi bên cạnh cũng nói: “ Ăn xong nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nay quá mệt mỏi rồi. “

Liễu Bỉnh Đức đến để thông báo Liễu Tiêu Minh sẽ trực nửa đêm đầu, Chương Nhược Cẩn sẽ trực nửa đêm sau. Hai ngày nay ở trong núi, cả ngày lẫn đêm đều không nghe tiếng sói tru, cũng không thấy bóng con sói nào, hơn nữa hai ngày gấp gáp lên đường khiến thôn dân rất mệt mỏi, vì vậy họ ăn thật nhanh rồi dọn dẹp, quay lại lều ngủ. Tuy nhiên, chỉ cần vẫn chưa ra khỏi ngọn núi này, Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vẫn không dám chủ quan. Như thường lệ, bọn họ chia người trực đêm thành hai ca, nửa đêm trước phân công hai mươi lăm người trực, nửa đêm sau cũng phân công hai mươi lăm người trực, vẫn nhiều hơn bình thường mười người.

Liễu Tiêu Vân trở lại lều nhỏ, lập tức bước vào không gian. Nàng đến xem hai con chim ưng non trước, chúng vẫn ngoan ngoãn ở trong tổ. Liễu Tiêu Vân đi tủ lạnh lấy một miếng thịt nhỏ, vào phòng bếp nấu chín rồi cắt thành những miếng thịt nhỏ cho hai con chim ưng non ăn. Chẳng còn cách nào khác, nàng không có sâu cho chúng ăn, chỉ có thể cho chúng ăn thử mấy miếng thịt nhỏ trước.

Liễu Tiêu Vân lại đến gặp hai chú hổ con, từ xa đã thấy những chú hổ con đã được ăn no, đang chơi đùa với hổ cha. Nàng nghiêm mặt nói với mãnh hổ: “ Mỗi ngày một con thỏ hoang, nghe chưa? ”

Con mãnh hổ khẽ gật đầu với nàng.

Liễu Tiêu Vân đỡ trán, cũng may là thỏ hoang trong không gian sinh sản nhanh chóng, vài ngày là có thể đẻ một lứa, nếu không, quả là không đủ để nuôi vị chúa sơn lâm này. Thế mà trước kia thấy đàn thỏ hoang sinh sôi nảy nở quá nhanh, nàng còn lo đàn thỏ sẽ quá đông.

Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Liễu Tiêu Vân thì đã lập tức chạy lại nịnh nọt.

Liễu Tiêu Vân nhìn những quả trứng gà rừng nằm rơi vãi trên mặt đất, nói: “ Tiểu Bạch, ngươi gom hết những quả trứng gà rừng này lại đi, làm xong thì ta sẽ hái cho ngươi một quả đào ăn. “

Tiểu Bạch rất nghe lời, chạy lăng xăng đi nhặt trứng gà.

Loading...