Các thôn dân đã đi cả ngày đường, chẳng những không được nghỉ ngơi mà còn tỉnh thần lúc nào cũng căng thẳng, có thể nói là căng thẳng tột độ. Vừa nghe nói có thể nghỉ ngơi, sau khi dỡ đồ đạc xuống, toàn bộ nam nữ già trẻ đều ngồi bệt xuống đất. “ Hạ thợ săn, ở đây có sói không? ” Một thôn dân rụt rè hỏi. “ Phải! Lỡ có sói đến thì sao? ”
“ Tiếng sói tru tối qua thật đáng sợ, có phải trên núi này có nhiều sói lắm không? ”
Tất cả thôn dân đều nhìn Hạ thợ săn.
Hạ thợ săn không thể trả lời những câu hỏi này, hắn ta chỉ có thể nói: “ Sói sợ lửa, hãy đốt thêm lửa xung quanh đi. “
Vì vậy, người lớn và trẻ em lần lượt nhặt cành cây khô, đốt nhiều đống lửa hơn bình thường.
Tiếng sói tru đêm qua khiến thôn dân kinh hãi, không ai còn tâm trạng nấu nướng nữa, chỉ lấy ít bánh bột ngỗ ra ăn tạm, uống nước là xong.
Liễu Bỉnh Đức sắp xếp thêm người trực đêm, mỗi ca có hai mươi lăm người trực, nhiều hơn bình thường mười người.
Những người trực đêm cầm đuốc và d.a.o nhọn, đi qua đi lại cảnh giác cao độ, tuần tra xung quanh. Liễu Bỉnh Đức cũng dặn thôn dân không nên ngủ quá say, phải luôn để cuốc, liềm và d.a.o rựa bên cạnh, nếu có gặp tình huống nào thì cũng có thể lấy ngay.
Nghe vậy, thôn dân càng hoảng sợ, ngoại trừ người già và trẻ em ngủ, những người khác chỉ ngồi trong lều. Chương thị cũng không ngủ, ngồi trong lều trông chừng hai đứa con trai đã ngủ say. Liễu Tiêu Minh trực nửa ca đêm đầu, Liễu Tiêu Vân đến gặp tẩu tử. “ Tẩu tử, tẩu không ngủ sao? ” Liễu Tiêu Vân nhẹ giọng hỏi. Chương thị ngẩng đầu nhìn Liễu Tiêu Vân: “ Không phải mọi người nói trên núi có rất nhiều sói sao, như vậy sao có thể ngủ được. Tiêu Vân, còn muội sao chưa ngủ? ” Liễu Tiêu Vân nghe vậy thì không nói nên lời, nàng có thể nói ra là bầy sói đã bị tiêu diệt hoàn toàn tối qua rồi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-148.html.]
“ Tẩu tử, không có việc gì đâu, ngủ đi, đám sói kia không đến đây đâu. “ Liễu Tiêu Vân không biết nên nói gì. “ Tiêu Vân, đi cả ngày đường rồi, muội trở về ngủ trước đi. “
‘‘Được, muội về ngủ trước, tẩu tử, tẩu cũng đi ngủ sớm đi. “ Nói rồi, Liễu Tiêu Vân quay lại căn lều nhỏ của mình. Đi cả ngày dài, đúng thật là nàng rất mệt mỏi, hơn nữa mấy đêm trước nàng ngủ không ngon, sau khi vào không gian tắm rửa xong, nàng trở về lều nhỏ, chỉ một lát đã ngủ thiếp đi.
Rất nhiều thôn dân ngồi trong lều suốt đêm, thỉnh thoảng còn vừa ngồi vừa ngủ gật. Mãi đến rạng sáng, các thôn dân đều không nghe thấy tiếng sói tru. Những người trực đêm cũng cảnh giác rất cao, nhưng cũng không nhìn thấy con sói nào xuất hiện. Sau một đêm an toàn, thôn dân ra khỏi lều, bắt đầu bàn luận. “ Tối qua ngươi có nghe thấy tiếng sói tru không? ”
‘‘Không. “
“ Cả đêm ta không dám ngủ, nhưng cũng không nghe thấy tiếng sói tru, chỉ nghe thấy vài tiếng cú kêu. “
‘‘Thật kỳ lạ! Rõ ràng trong sơn cốc nghe thấy tiếng sói tru nhưng khi lên núi lại không có. “
‘‘Không phải Hạ thợ săn nói bầy sói sợ lửa sao, có lẽ những đống lửa này làm bầy sói sợ hãi bỏ chạy. “
‘‘Nếu thật sự có sói xuất hiện thì ta sợ đến mức chân nhũn ra mất. “
“ Có lẽ đám sói trên núi nhìn thấy chúng ta đông người, cũng không dám ra. “ Liễu Bỉnh Đức trông có vẻ mệt mỏi, hắn ta cũng cả đêm không ngủ, chỉ ngồi trong lều gật gà gật gù. Sau khi thu dọn hành lý rồi ăn uống đơn giản xong, các thôn dân tiếp tục lên đường, dưới mắt ai cũng có quầng thâm thật lớn. Băng qua khu rừng, thay vì lên đỉnh núi, mọi người đi vòng qua một thác nước, dừng lại đổ đầy nước vào túi nước, ăn chút gì đó rồi tiếp tục lên đường. Sau khi băng qua một khu rừng khác, thôn dân bắt đầu đi bộ xuống núi.
Liễu Tiêu Vân luôn đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng nàng sẽ nhảy lên một cái cây lớn để xem thôn dân có đi lệch hướng không. Đi đường rảnh rỗi không có việc gì làm, dọc đường nhìn thấy ba cây hoa tiêu, năm cây táo gai dại, hai cây kiwi dại, nàng âm thầm bỏ chúng vào không gian. Các thôn dân cứ vùi đầu đi, không ai để ý đến nàng. Giờ thân canh ba, mọi người đến một bãi cỏ rộng, các thôn dân dừng lại nghỉ ngơi một lát, không đi nổi nữa. Liễu Bỉnh Đức bàn bạc với Hạ thợ săn, bãi cỏ lớn này tương đối rộng rãi, có thể nhìn rõ mọi tình huống xung quanh nên rất thích hợp để nghỉ lại. Hai ngày nay luôn vội vã lên đường, các thôn dẫn cũng đã rất mệt. Liễu Văn Xương mở bản đồ, nói với mọi người rằng sau khi vượt qua ngọn núi lớn này và một ngọn núi khác nữa, họ sẽ ra khỏi Mạc Tập huyện thành và có thể đến quan đạo.