Chương Nhược Cẩn an ủi huynh ấy: “ Đừng lo lắng, Tiêu Vân làm gì cũng có chừng mực. “
‘‘Không, ta phải đi tìm!” Liễu Tiêu Minh nóng giận. Lúc này, timếng sói tru đần dần yếu đi, Chương Nhược Cẩn cau mày: “ Ngươi định tìm ở đâu? ”
Trong lúc Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn vẫn đang nói chuyện, Liễu Tiêru Vân đã trở lại, nàng bước thật nhanh về phía bọn họ: “ Ca ca, huynh vẫn chưa đi ngủ sao? ”
Cuối cùng cũng nhìn thấy muội muội trở về, Liễu Tiêu Minh kéou cánh tay muội ấy: “ Muội đi đâu vậy? Muội không nghe thấy tiếng sói tru sao? Dọa c.h.ế.t huynh rồi, muội mau về ngủ đi. “
Hạ Đồng Sinh cũng đang trực đêm, cầm đuốc chạy tới ngạc nhiên hỏi: “ Tiêu Vân, ngươi mới ra ngoài về à? Ngươi không nghe tiếng sói tru à, không sợ sao? ”
Liễu Tiêu Vân vội nói: “ Ừm, ta lên núi ngắm trăng nên về hơi muộn, giờ ta đi ngủ đây. “
Lên núi ngắm trăng?
Chương Nhược Cẩn nghe vậy, không khỏi lắc đầu cười. Bầy sói tru dưới trăng mà Liễu Tiêu Vân lại dám lên núi ngắm trăng, gan muội ấy thật lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-147.html.]
Hạ Đồng Sinh tặc lưỡi, nghe thấy tiếng sói tru, các thôn dân sợ đến mức không ngủ được, Liễu Tiêu Vân lại dám đi ngắm trăng, nàng thật sự không sợ chút nào sao? Mãi đến khi nhìn thấy muội muội trở về lều nhỏ, Liễu Tiêu Minh quay về ngủ.
Chương thị vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng sói tru, tẩu ấy lại càng không dám ngủ. “ Tiêu Vân đã về chưa? ” Chương thị lo lắng hỏi. “ Vừa về rồi. “ Liễu Tiêu Minh nói. Chương thị lại hỏi: “ Muộn như vậy rồi mà Tiêu Vân còn đi đâu một mình vậy? ”
Liễu Tiêu Minh thở dài: “ Ôi chao, nha đầu kia lên núi ngắm trăng. “
‘‘A, lên núi ngắm trăng sao? ” Chương thị càng kinh ngạc hơn. Bây giờ đã không còn nghe thấy tiếng tru của bầy sói nữa. Liễu Bỉnh Đức hỏi Hạ thợ săn: “ Có phải đàn sói đã xong tập tục tru dưới trăng tròn rồi không? ”
Hạ thợ săn lắc đầu: “ Nghe thì hình như bầy sói bị tấn công. “ Liễu Bỉnh Đức thắc mắc: “ Bầy sói cũng bị tấn công sao? ” Hạ thợ săn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm: “ Ai biết được. “ Liễu Bỉnh Đức nói với những thôn dân đang mất ngủ: “ Không sao đâu, tất cả hãy quay về ngủ đi. “
Liễu Tiêu Vân quay trở lại căn lều nhỏ, đã nằm xuống rồi nhưng nàng vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Nàng cầm chiếc đèn pin nhỏ trên tay, nhìn đi nhìn lại miếng ngọc bội kia, xem một lúc lâu cũng không phát hiện ra mánh khóe nào. Nàng ngẫm nghĩ lại, những lời cuối cùng hắn nói là có ý gì? Sao lại bảo nàng đến Lâm An phủ thành thì đến An Vương phủ tìm hắn chứ? Không phải hai người mới hợp tác hai lần thôi sao, hắn có chuyện gì cần nói với nàng? Hay là hắn đang cố tình giở trò gì? Liễu Tiêu Vân nghĩ đi nghĩ lại, thôn dân còn không biết có thể ở lại đâu nữa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nàng ném ngọc bội vào trong không gian, không thèm nghĩ nữa, trùm kín đầu ngủ.
Sáng hôm sau, thôn dân dậy sớm bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc. Trước khi xuất phát, Liễu Bỉnh Đức kiểm tra lại số người rồi nói với thôn dân ngọn núi ở phía nam có rất nhiều sói, phát đi sát vào nhau, không được đi lạc, nhanh chóng vượt qua ngọn núi kia. Thôn dân chỉ ăn một chút gì đó đơn giản rồi dắt bò ngựa, thứ gì cần vác thì vác, cái thì cần gánh thì gánh, tất cả cùng dìu già dắt trẻ, đi vòng qua bãi hoa độc rồi tiếp tục lên đường. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vẫn đi dẫn đầu, những người trẻ tuổi chia thành các nhóm, cầm liềm và d.a.o rựa để mở đường phía trước. Tối qua các thôn dân đều nghe thấy tiếng sói tru, bây giờ không ai dám ở một mình cả, chỉ lo vùi đầu đi. Chương Nhược Cẩn cũng không hái dược liệu nữa, dẫn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đi theo phía sau Liễu Tiêu Minh. Chương thị đeo gùi đi sát sau lưng ca ca. Liễu Tiêu Vân cố tình đi phía sau cả đoàn, nàng muốn xem thử có tìm được dấu vết mấy trăm con sói bị g.i.ế.c đêm qua hay không.
Suốt đoạn đường Liễu Tiêu Vân đều nhìn tới nhìn lui, tìm đủ chỗ nhưng vẫn không tìm thấy gì. Đó là hàng trăm con sói! Không thể không bội phục, những người đó làm việc thật sự rất gọn gàng và sạch sẽ. Nhìn thôn dân vội vã chạy đi, Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, họ không biết tất cả những con sói trên núi đều đã bị tiêu diệt. Nhưng chuyện này không quan trọng, miễn là mọi người đều an toàn. Đến trưa, các thôn dân chỉ ăn lương khô và uống chút nước rồi tiếp tục lên đường không nghỉ ngơi. Trước khi trời tối, mọi người đến một khu rừng, Hạ thợ săn đề nghị tất cả mọi người nên nghỉ ngơi ở đây, Liễu Bỉnh Đức cũng đồng ý.