“ Oa, cô cô, cô cầm cái gì trong tay vậy? ” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc tò mò hỏi, bọn chúng chưa từng thấy tổ ong. “ Hai đứa không biết đúng không, đây tà tổ ong, bên trong có mật. “ Liễu Tiêu Vân giải thích cho hai cháu trai. Liễu Tiêu Minh thấy vậy vội vàng cầm lấy, kinh ngạc hỏi: “ Muội muội, muội Lấy tốr ong lớn thế này ở đâu ra vậy? ”
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Muội tìm thấy nó trong lúc chạy bộ, ca ca, mau lấy mật trong đó ra đi. “
Chương Nhược Cẩn ukhông khỏi tấm tắc khen ngợi: “ Thật là một tổ ong lớn!”
Tổ ong cũng là dược liệu quý hiếm, sau khi lấy được mật ong bên trong, tổ ong lớn như vậy không thể lãng phí, hắn ta phải cất phần tổ ấy đi.
Chương thị vội vàng chuẩn bị chậu đựng mật ong. Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn cùng nhau lấy mật.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đã cầm chén nhỏ ăn mật, hai đứa trẻ ăn đến mềm dính hai cái miệng nhỏ: “ Ngọt quá!”
Chương thị cười nói: “ Mật ong là ngọt nhất!”
“ Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi! Mật ong ngọt quá!” Liễu Thừa Nam đút cho Chương thị một thìa mật ong.
“ Cô cô, cô cũng ăn mật ong đi, ngọt quá!” Liễu Thừa Bắc cũng đút cho Liễu Tiêu Vân một thìa mật ong. Chương thị và Liễu Tiêu Vân được ăn mật ngọt: “ Ừ, mật ngọt thật đấy!” Các thôn dân cũng cũng xúm lại xem, ánh mắt đầy sự hâm mộ, Vân nha đầu thật may mắn, chỉ chạy bộ buổi sáng mà cũng có thể tìm được tổ ong lớn như vậy. Liễu Bỉnh Đức đi tới: “ Vân nha đầu, cháu may mắn thật đấy, cháu tìm được tổ ong lớn như vậy ở đâu thế? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-144.html.]
Liễu Tiêu Vân cười cười: “ Lý chính đại bá, cháu cũng tình cờ phát hiện ra thôi. “
‘‘Được, không tồi!” Liễu Bỉnh Đức khen ngợi. Chương thị thì thầm với Liễu Tiêu Vân: “ Lý chính muốn mọi người cùng nhau đón tết Trung thu. “ Nghe vậy, Liễu Tiêu Vân nhìn vào chậu đầy mật ong, nói với Liễu Tiêu Minh: “ Ca ca, nếu mọi người cùng nhau ăn tết thì chúng ta lấy một chén mật ra đi, cho mọi người cùng nếm thử. “
Liễu Tiêu Minh lập tức đồng ý: “ Được, nghe muội. “ Liễu Bỉnh Đức nghe vậy thì càng cười tươi hơn, chắp tay sau lưng hài lòng rời đi. Nhà Liễu Tiêu Minh đóng góp một chén mật ong đầu tiên, đây chính là món ngon mà bình thường không phải ai cũng có được. Kế đó, một số thôn dân mang ra trứng gà, một ít trứng vịt, một ít lương thực phụ, một ít rau dại hoặc nấm dại, và một ít hạt dẻ… Liễu Bỉnh Đức lấy ra hai cân thịt dê và trứng vịt muối, Hạ thợ săn mang ra gà rừng và thỏ hoang, Liễu đồ tể thì góp năm cân thịt khô, Liễu Tiêu Minh lại lấy ra thêm ba cân thịt lợn rừng.
. . . Tóm lại, các thôn dân có gì thì đóng góp cái đó. Mỗi nhà dù ít dù nhiều cũng lấy ra một chút góp cùng nhau, người lớn tất bật nấu nướng, trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn những người già thì ngồi tắm nắng, trong sơn cốc thật yên bình. Chương thị lấy đôi giày mới ra, đưa cho Chương Nhược Cẩn: “ Ca ca, giày đã làm xong rồi, huynh thử đi. “ Chương Nhược Cẩn nhận lấy đôi giày mới, vui vẻ nói: “ Được, để huynh mang thử. “
Hắn ta lập tức mang giày mới vào, rất vui: “ Muội muội à, giày không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa lắm. “ Chương thị cũng rất vui vẻ, cười nói với ca ca: “ Ca ca, vậy huynh cứ đi giày mới đi, đợi có thời gian thì muội sẽ… làm cho huynh một đôi nữa. “
‘‘Được!” Chương Nhược Cẩn vui sướng cúi đầu nhìn đôi giày mới trên chân, bàn tay muội muội thật khéo léo, đế giày rất dày, đi vào rất thoải mái. Đồ ăn đã làm xong, các thôn dân quây quần bên nhau, kẻ đứng người ngồi ăn uống vui vẻ, xem như qua một ngày tết Trung thu.
. . . Trời đã tối, vài đống lửa lớn được thắp lên, một ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua. Trong lúc ăn, Liễu Bỉnh Đức đã dặn thôn dân tối nay đi ngủ sớm, sáng mai sẽ dậy sớm tiếp tục lên đường. Nghe nói ngày mai sẽ đi tiếp, các thôn dân cũng không có tâm trạng ngắm trăng nữa, bận rộn cả ngày rồi, tất cả đều đi nghỉ ngơi sớm. Lần này, Liễu Tiêu Vân chủ động nói với ca ca mình đi dạo một vòng rồi về. Liễu Tiêu Minh đang trực đêm, chỉ dặn dò nàng thêm vài câu.
Liễu Tiêu Vân đi xa khỏi nơi thôn dân nghỉ ngơi, bắt đầu chuẩn bị đi lên núi. Nhìn thấy nàng tới gần, tim Lạc Mặc Hàn đập nhanh hơn, khẽ gọi một tiếng: “ Liễu cô nương!”
‘‘Ừm. “ Liễu Tiêu Vân liếc Lạc Mặc Hàn một cái, cứ cảm thấy có gì đó hơi lạ, nàng khẽ nhíu mày: “ Người của ngươi đều đi mai phục cả rồi à? ”
‘‘Đúng vậy, bọn họ đã sắp xếp mai phục theo lệnh của Liễu cô nương rồi. “ Giọng nói Lạc Mặc Hàn hơi kích động.