Đúng là tình cảm cha con thân mật mà. Bụng của hai chú hổ con tròn vo, vậy tà chúng đã ăn no rồi, có vẻ như mối quan hệ giữa mãnh hổ và lợn rừng không tệ. Liễu Tiêu Vân quay lại đánh thức cả gấu đen lớn và Tiểu Bạch. Sau khi con gấu đen lớn tỉnh dậy, nó không quan tâm bây giò mình đang ở đâu, thân hình cao lớn đứng thắng đậy, giơ móng vuốt tên muốn đánh bay Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sợ tới mức run rẩy cả người, nhảy dựng tên trốn phía sau Liễu Tiêu Vân. Nàng cầm s.ú.n.g gây mê trong tay, ánh mắt sắc bén, giọng điệu tạnh như băng nói với gấu đen lớn và Tiểu Bạch: “ Hai ngươi đi với ta. “
Con gấu đen lớn không ngốc, nhìn thấy khẩu s.ú.n.g gây mê trong tay Liễu Tiêu Vân, nó lập tức biết điều.
Nó đã ăn thiệt từ s.ú.n.g gây mê nên chỉ đành hậm hực di chuyển thân hình đồ sộ của mình ngoan ngoãn đi theo Liễu Tiêu Vân. Đến khu chăn nuôi, nàng nhìn quanh, gà rừng và thỏ hoang nằm riêng một khu, mãnh hổ và lợn rừng lại ở cùng một khu. Vậy thì để Đại Hắc và Tiểu Bạch ở chung một khu.
Liễu Tiêu Vân lạnh lùng nói: “ Đại Hắc, Tiểu Bạch, hai ngươi không được gây rối ở đây biết chưa, nếu không, cây s.ú.n.g này sẽ cho các ngươi biết tay, đã rõ chưa? ”
Con gấu đen lớn cũng nhìn thấy mãnh hổ, thầm mừng vì may mắn không bị nhốt chung với mãnh hổ.
Liễu Tiêu Vân tiếp tục ra lệnh: “ Đại Bạch, Tiểu Bạch, bây giờ hai ngươi nắm móng vuốt nhau đi, biến chiến tranh thành hòa bình, mọi chuyện trước kia coi như bỏ hết, ta từ nay về sau sẽ là bạn bè. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-143.html.]
Con gấu đen lớn thế mà lại ngoan ngoãn duỗi bàn tay gấu to lớn đen thui của nó về phía Tiểu Bạch trước. Tiểu Bạch cũng rụt rè duỗi móng vuốt ra, ánh mắt đầy chán ghét nắm móng vuốt của con gấu đen lớn. Cứ như vậy, gấu đen lớn và Tiểu Bạch cùng bắt tay nhau.
Liễu Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến khu trồng trọt để bẻ một vài bắp ngỗ, còn ném cả thân cây ngỗ cho gấu đen lớn, sau đó đi đến vườn trái cây hái một quả đào cho Tiểu Bạch. Trước giờ gấu đen lớn chưa bao giờ ăn loại ngỗ nào ngọt như vậy, nó bắt đầu há miệng thật lớn ăn, ngay cả thân ngỗ cũng không tha. Còn Tiểu Bạch thì ăn đào ngọt ngào ngon lành, vừa ăn vừa chảy nước miếng liên tục.
Liễu Tiêu Vân chướng mắt, nhắc nhở Tiểu Bạch: “ Tiểu Bạch, chú ý dáng ăn đi. “ Nghe vậy Tiểu Bạch mới bắt đầu ăn từ từ lại. Sắp xếp xong cho đám động vật cả lớn lẫn nhỏ, Liễu Tiêu Vân ăn một quả đào rồi quay trở lại phòng tắm của biệt thự để tắm nước nóng. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cô rời khỏi không gian, trở lại lều ngủ. Nằm trong lều, Liễu Tiêu Vân cũng đang suy nghĩ. Nàng chỉ biết người kia họ Lạc, ngay cả tên cũng không biết, nhưng hắn không có ác ý với nàng. Nếu hắn không nói, nàng cũng không muốn biết. Mỗi lần người này ra ngoài đều có rất nhiều người võ nghệ cao cường đi theo, xem ra thân phận của hắn nhất định không đơn giản.
Hắn từng nói nàng có thể mang ngọc bội đến An Vương phủ ở Lâm An phủ thành tìm hắn. Vậy thì hắn chính là An Vương! Ha ha, còn là một Vương gia nữa. Người này có một ưu điểm, đó là không tò mò cũng hỏi quá nhiều. Lần đầu tiên hợp tác diệt sơn tặc, hắn mượn ống nhòm của nàng, cũng đã nhìn thấy khẩu s.ú.n.g trong tay nàng nhưng vẫn không hỏi nhiều. Nhưng sau khi tiêu diệt sơn tặc, hắn lại phái người đi theo dõi nàng. Vì sao, chẳng lẽ hắn có mưu đồ khác? Hắn muốn toan tính gì với nàng sao? Muốn ống nhòm của nàng, hay là một khẩu s.ú.n.g ngắn?
Lần hợp tác này, để tiêu diệt sói đầu đàn, nàng lấy ra một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhưng lúc hắn vừa nhìn thấy cũng chỉ hơi kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà nói ngược lại thì nếu hắn hỏi thật, nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết. Người này có thân phận đặc biệt, chỉ cần hắn không thèm muốn thứ trong tay nàng thì nàng có hợp tác với hắn lần nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ có một điều Liễu Tiêu Vân không hiểu, tại sao hắn cứ một rồi hai lần liên tục đòi hợp tác với nàng chứ? Trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, đầu óc Liễu Tiêu Vân nhanh chóng quay mấy trăm vòng, tên Vương gia kia không phải là cũng xuyên đến chứ? !…
Tết Trung thu hàng năm đã đến, dù bây giờ có ở đâu cũng phải làm ra dáng ăn tết, cuộc sống phải có những ngày vui mừng lễ tết. Các thôn dân đã bận rộn từ sớm, sau khi Liễu Bỉnh Đức bàn bạc với Hạ thợ săn, quyết định sẽ cùng nhau đón Tết Trung thu. Nghe được tin này, các thôn dân rất vui, tất cả đều muốn ăn tết cùng nhau thật náo nhiệt. Từ sáng sớm Liễu Tiêu Vân đã thức dậy chạy bộ, lúc về còn cầm một miếng tổ ong lớn trên tay.